Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 757
Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:18:12
Lượt xem: 32
Khi Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh đi vào, đúng lúc bắt gặp ông cụ Sở đại pháp uy nghiêm đang dạy dỗ con trai.
Sở Thanh Đồ còn muốn đi ra ngoài, ông cụ tức giận quát to: “Mày còn dám đi thêm một bước, cha mày m.á.u rơi tại chỗ.”
Sở Sở đáp lại, dường như đệm thêm tiếng a, được rồi, ông cụ thuận theo dịu xuống dỗ dành đứa chắt gái. Nhưng đối với con trai thì tình hình trở nên căng thẳng hơn.
Chung quy Sở Thanh Đồ vẫn là phận làm con trai, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Con có ngân phiếu, cũng có tiền, có thể ở nhà trọ.”
Nhưng ông ấy càng làm như thế, thì ông cụ càng tức giận.
Bởi vì lời của con trai có nghĩa là bỏ nhà hai mươi năm, trên người không có nhiều tiền, thậm chí không đủ để ở khách sạn. Trong quan niệm cố hữu của ông cụ, người mạnh thì phải có tiền.
Nói khó nghe hơn thì ông ấy là một người đàn ông trưởng thành, ở nhà trọ không sao.
Nhưng Thẩm Khánh Nghi có muốn đi cùng ông ấy đến nhà trọ vừa ẩm ướt vừa hôi, lại còn đầy cả rận không?
DTV
Ông cụ suýt nữa thì tức giận muốn đập bàn, nhưng lúc này Sở Sở vì ông cụ tức giận mà vươn tay từ xa đến, lắc cánh tay của ông. Ông cụ suy nghĩ tỉ mỉ về phương pháp dỗ con nít, lại thu hồi hết cơn giận.
Như câu nói cũ, gặp nhau thì dễ nhưng thân thì không dễ, Thẩm Khánh Nghi đã ở nước M suốt hai mươi năm nay, có thể nói sống trong nhung lụa, nhưng Sở Thanh Đồ thì sao, làm công nhân khai thác dầu mỏ nghèo ở sa mạc hai mươi năm, nhìn vào bộ quần áo rách nát của ông ấy, lại nhìn túi vải mài mòn trên bờ vai của ông ấy, Sở Xuân Đình nghĩ, con trai đã thấy bản thân đủ lông đủ cánh rồi, muốn phủ sạch quan hệ với ông cụ, sống đơn độc qua ngày cùng với người phụ nữ của mình thì để ông ấy đi thôi.
Không nói đến Thẩm Khánh Nghi không thể cùng ông ấy ở nhà trọ, cứ cho là ở được thì có thể ở bao lâu. Nếu ông ấy nghèo, không có tiền, chẳng lẽ đường đường là một người đàn ông, lại để phụ nữ nuôi mình? Mà một người đàn ông một khi để phụ nữ nuôi mình, thế chẳng phải sống để làm trò cười sao?
Vậy thì để ông cụ chống mắt lên xem con trai mình có thể cứng rắn được bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-757.html.]
Ồn ào đến lúc tối, cả nhà đều giải tán cả rồi, tắm rửa xong xuôi về phòng ngủ, Lâm Bạch Thanh mới phát hiện ra trong phòng có thêm một món đồ, là một cái nôi xinh đẹp cho trẻ sơ sinh với màu xanh trắng xen kẽ, khăn trải giường trên đó cũng thế, trên chăn mền nhỏ có những đóa hoa hướng dương lớn đang nở rộ. Khăn trải giường mềm mại khiến cho Lâm Bạch Thanh không thể nhịn được wow một tiếng.
Còn Cố Bồi đang định đặt con gái vào trong nôi.
Chắc có lẽ Sở Sở nhận ra được điều gì đó rồi, cho nên hai chân cô bé co lại không chịu vào nôi. Cố Bồi phải nhẫn nại dỗ dành trước: “Sở Sở, giường rất là thoải mái, mau lên giường và ngủ nào.”
Mãi mà không chịu vào, anh liền phải dạy dỗ con gái rồi: “Còn không chịu lên giường là cha tức giận đấy.”
Thế nhưng Sở Sở lại không sợ anh, cái miệng nhỏ mím lại hừ một tiếng, nhìn thấy mẹ đến, lập tức tủi thân mở miệng oa một tiếng, liền đạp đạp đá đá muốn ôm.
Trước khi sinh, Lâm Bạch Thanh cũng đã lập kế hoạch khoa học nuôi con ngủ riêng, nhưng từ sau khi có Sở Sở, cô chỉ muốn ôm Sở Sở ngủ, một cái giường không thể ngủ đủ một nhà ba người, hơi thở của người lớn lại không tốt cho trẻ nhỏ, cho nên mười mấy tháng này Cố Bồi luôn ngủ ở dưới đất, Lâm Bạch Thanh hiểu được ý của anh, muốn tách con gái ra, nhưng cô không muốn, Sở Sở cũng không muốn, thế là hai mẹ con cùng ôm nhau ngủ, còn cha thì từ khắc này trở thành người xấu trong mắt của Sở Sở.
Cô bé vừa uống sữa, vừa khiêu khích cha, lấy chân đá đá thăm dò người ta.
Cố Bồi cũng ở đó đợi, đợi chân của con gái đưa tới, đột nhiên bắt lấy, giả vờ như sẽ đưa vào miệng. Sở Sở bị dọa sợ rồi, cũng không thèm uống sữa nữa, cố gắng đạp cha mình, muốn chui vào lòng mẹ.
Lâm Bạch Thanh phải dỗ dành thật lâu, nói rằng cha đang doạ con thôi, con bé vẫn chưa chịu bình tĩnh lại, tủi thân! Cuối cùng, đứa trẻ quậy mệt rồi ngủ say, Cố Bồi đến ôm và nói: “Bắt đầu từ hôm nay hãy để con bé ngủ trong nôi đi.”
Lâm Bạch Thanh ôm bánh bao nhỏ trắng mềm, nghe hơi thở cô bé nặng trĩu, lại hít một hơi, thơm thơm mùi sữa, không nỡ buông ra vì thế nói: “Không được đâu, tối nay con bé sẽ khóc đó.”
Nhưng cô vừa chuẩn bị nằm xuống, một cái liếc nhìn tình cờ, nhìn thấy người chồng vẫn đang ngồi trên mạn giường, dưới đất cũng không có trải chiếu liền hiểu ra: “Anh muốn ngủ cùng tụi em à?” Lại nói: “Vậy thì nằm xuống đi, ngủ thôi.”
“Bây giờ con bé hay b.ú sữa lúc nửa đêm, vả lại mỗi khi b.ú là hai tiếng đồng hồ.” Cố Bồi bỗng nhiên nói.