Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 740
Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:14:55
Lượt xem: 16
Trong khoảnh khắc hai người sắp va vào nhau, bà ấy bảo vệ đứa nhỏ theo thói quen, còn cánh tay mình thì suýt bị cành cây sượt qua.
May mà Sở Thanh Đồ nhanh tay gạt cành cây bên đường ra.
Lúc trước khi chia tay ở nhà ga, Thẩm Khánh Nghi cũng ôm một đứa trẻ trắng trẻo mềm mại như bây giờ.
Vốn dĩ bà ấy không muốn đi khỏi biên giới bởi từ nhỏ tới lớn, đó là nơi duy nhất bà ấy không bị kỳ thị mà còn được người khác tôn trọng, nhưng bà ấy không thể không rời khỏi đây.
Bà ấy có tham vọng lớn, lên kế hoạch vượt biên tới thành phố cảng, cho con gái một tương lai tươi đẹp. Khi đó Sở Thanh Đồ cũng rất ngây thơ, thấy em trai Sở Thanh Tập vượt biên nên cũng mê, hơn nữa trước khi đi Sở Thanh Tập còn nói với ông ấy rằng ông ta sẽ đợi, bảo ông ấy nhất định phải vượt biên, vậy nên Sở Thanh Đồ cho rằng chuyện này cũng đơn giản.
Đến khi sự kiện “đào tẩu tập thể tới Hồng Kông” xảy ra, trong một đêm mặt biển đầy xác c.h.ế.t ông ấy mới biết vượt biên là chuyện thập tử nhất sinh, còn vợ ông ấy đã nghe theo lời cam kết hứa hẹn của ông ấy mà dẫn con gái bước vào con đường một đi không trở lại.
Chẳng những Sở Xuân Đình bị con trai dọa cho hết hồn mà Sở Thanh Đồ cũng bị vợ dọa hết hồn.
Ông ấy từng nghĩ vợ mình vẫn còn sống nhưng không ngờ tới bà ấy sẽ bế con gái, xuất hiện trước mặt mình trong bộ dạng của hai mươi năm trước như vậy. Ông ấy lùi về sau hai bước, Thẩm Khánh Nghi không nói gì nhưng đứa trẻ trong lòng bà ấy lại lên tiếng: “Ô?”
Khi nãy Thẩm Khánh Nghi ôm cô nhóc tới nhà xác, hơi sợ một chút, lại thêm Sở Thanh Đồ đầu tóc bạc trắng, quần áo rách rưới, khác hoàn toàn với người đàn ông đang độ xuân xanh, phong nhã hào hoa mà bà ấy thấy trong bức ảnh nên khi nhìn thấy ngũ quan của đối phương, trong lòng bà ấy lộp bộp một tiếng, thấy ông ấy cũng hơi quen mắt nhưng không để ý lắm, chỉ gật đầu nói lời xin lỗi rồi ôm đứa trẻ xoay người rời đi.
Sở Thanh Đồ không biết vợ mình bị mất trí nhớ, hai người gặp nhau mà không biết, cứ thế lướt qua nhau.
Đứa trẻ kia tất nhiên không phải Lâm Bạch Thanh, bởi cô đã trưởng thành từ lâu rồi.
Lúc này con bé vẫn đang nhìn Sở Thanh Đồ, miệng thì ê ê a a.
Sở Thanh Đồ đã từng trải qua sinh tử, hơn nữa cũng là người cực kỳ dễ tính. Ông ấy im lặng một lát, chỉnh lại quần áo rồi đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-740.html.]
Thẩm Khánh Nghi đi vào trung tâm điều dưỡng, vừa tới dưới lầu đã thấy mấy người Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh, Saruman và Louis: chú của Saruman đi từ trên tầng xuống, đang thảo luận về bệnh tình của Mila.
Ban đầu Saruman nói chuyện với Cố Bồi, nhưng bây giờ, sau khi phát hiện cô cũng hiểu tiếng Anh thì tới nói chuyện với cô.
Sở Thanh Đồ nhìn thấy con gái mình, cháu gái mình, vợ mình, ông ấy tò mò nên cũng theo vào.
DTV
Khi nói tới chuyện về trung y, Lâm Bạch Thanh còn thể hiện khả năng châm cứu của mình cho ông Louis xem.
Lúc này bọn họ đã ngồi xuống, Saruman cố ý ngồi gần Thẩm Khánh Nghi, ánh mắt sáng rực chào bà ấy: “Hi!”
Nói chuyện ngoài lề một chút, liên quan đến ông ta và Thẩm Khánh Nghi. Nhiều năm về trước Saruman từng theo đuổi bà ấy nhưng bà ấy không đồng ý, mà ông ta phải sống độc thân lâu năm vì căn bệnh không tiện nói ra. Sau khi khỏi “bệnh ấy”, tất nhiên ông ta sẽ hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình dục, nhưng cũng khó tránh khỏi thấy tò mò về hôn nhân. Khi ông ta muốn kết hôn thì dĩ nhiên là muốn tìm một người phụ nữ cảm xúc ổn định, tính tình dịu dàng, độc thân nhiều năm, đã có con thì càng tốt.
Vậy nên thực ra Saruman vẫn luôn liên tục cầu hôn Thẩm Khánh Nghi.
Ông ta lạc quan nghĩ rằng với sự xuất sắc của mình thì sớm muộn gì bà ấy cũng đồng ý nên bây giờ coi Lâm Bạch Thanh và Sở Sở như người một nhà. Cơ thể của người da trắng có một mùi hương đặc biệt, ông ta chưa từng ngửi thấy, vươn tay ra muốn ôm một cái. Thẩm Khánh Nghi không muốn nhưng Sở Sở lại giơ hai cánh tay nhỏ ra, lập tức sà vào lòng Saruman.
“Wow! Little sweetheart!” Ông ta nói.
Khi đối diện với bệnh của con gái, ông Louis cũng chỉ là một người nhà bệnh nhân, nhưng lúc này ông ấy cũng là một nhà đầu tư. Do trước đó Saruman miêu tả khá phóng đại nên ông ấy đã xem việc châm cứu thành một loại phép thuật.
Ông ấy bị bệnh ở háng, đối phương nói phải chữa trị ở quán cà phê, trong lòng ông ấy rất kháng cự.
Khi những chiếc kim châm mảnh được rút ra, ông ấy kinh ngạc nhún vai, nhìn về phía Saruman, ánh mắt như thể đang nói một cây kim nho nhỏ như này, ở một nơi như này mà anh cho rằng có thể chữa khỏi bệnh của tôi sao?
Saruman là người từng trải, nhanh chóng động viên ông ấy ngồi xuống rồi liên tục nhấn mạnh, chữa bệnh kiểu trung y dù không tiêm thuốc mê cũng không thấy đau, đồng thời liên tục bảo đảm cô chỉ châm cứu trên mặt.