Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 725

Cập nhật lúc: 2024-12-07 20:14:33
Lượt xem: 27

Lâm Bạch Thanh vẫn còn bối rối nhưng cô có cảm giác đã làm ra chuyện gì rất mới lạ.

Ngực cô căng sữa dữ dội, quần áo cô sắp ướt hết rồi, có thực sự không muốn ở trong không gian chật hẹp này nữa, cũng may, cục trưởng Ngô nhận ra sự khó chịu của cô và cử người đưa cô lên trên, lại lăn qua lăn lại một hồi, cô trở lại con thuyền mà cô đã ở khi đến đây lần đầu tiên.

Lúc này Lâm Bạch Thanh mới phát hiện trời đã sáng, có lẽ đây đã là ngày thứ ba.

DTV

Cô thấy rất sốt ruột, vì trong những trường hợp bình thường, không cho con b.ú ba ngày thì cơ thể có thể hồi sữa, Sở Sở là một Tiểu Đậu Đinh*, cô định sẽ cho con b.ú đến khi con được một tuổi.

(*) Tiểu Đậu Đinh: một nhân vật trong bộ phim hoạt hình “Big Ear Tutu” của Trung Quốc.

Vừa mệt vừa nhọc, cô tìm một cái ghế, ngả người lên rồi ngủ thiếp đi.

Lâm Bạch Thanh bị giọng nói to của Tiết Sưởng đánh thức.

“Đồng chí Cố Bồi, chúng ta nói đi, nó là cái quái gì, cậu là một bác sĩ mà, không phải cậu chỉ cầm d.a.o mổ thôi à, cậu đã làm cái quái gì mà nó có sức mạnh lớn như vậy?” Ông ấy nói.

Lâm Bạch Thanh mở mắt ra, từ cái nhìn đầu tiên suýt nữa cô đã không nhận ra Cố Bồi.

Từ trước đến nay anh chưa từng ở bẩn nhưng hôm nay tóc anh lại bóng nhẫy và dính sát vào đầu, râu mọc thành một mảng lớn, anh đang cài cúc áo, các kẽ tay đen xì, cài cúc xong thì một hàng dính dầu đầy dầu và vết đen.

Tại thời điểm này, có thể dùng từ lôi thôi để miêu tả anh.

Và toàn bộ chuyện này, để Tiết Sưởng miêu tả thì chính là lên núi gươm xuống biển lửa, chấn động lòng người nhưng Cố Bồi thì khác, tất nhiên rồi, anh là một bác sĩ, tay nghề ổn định, tính tình càng ổn định hơn, anh cũng biết Lâm Bạch Thanh đang lo lắng nên anh đã nói cho cô chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-725.html.]

Có lẽ Tiết Sưởng và những người khác ngụy trang, họ lấy lý do vận chuyển dầu để cướp tàu vận chuyển tiền, mà Cố Bồi chịu trách nhiệm cài chất nổ vào các sản phẩm dầu mỏ để không bị phát hiện và bảo toàn sinh mệnh, giữ an toàn cho bản thân.

Cụ thể quá trình thế nào anh không nói chi tiết nhưng nhìn biểu hiện của Tiết Sưởng lúc này, đã hoàn thành nhiệm vụ. Nói cách khác, số tiền này được Tiết Sưởng và những người khác mang về, và người đó, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, chắc chắn cũng nổ tung.

Đương nhiên, sự việc vừa xảy ra, người kia có c.h.ế.t hay không vẫn phải xem thông báo.

Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng Tiết Sưởng là người chuyên sản xuất cầu chì nổ ở biên giới, ông ấy làm việc trong một nhà máy đồng để sản xuất ngòi nổ và các loại vũ khí khác, người cảnh sát già đang làm trong lĩnh vực anh ninh công cộng, ông ấy cực kỳ tò mò với những vật phẩm nguy hiểm, lúc này ông ấy đang xé nát tim gan muốn biết rốt cục Cố Bồi đã làm cái trò gì.

Đã ba ngày liên tiếp anh ra ngoài, đã ba ngày y tá cuồng ma Cố Bồi không được gặp con gái. Vì tính đặc thù và sự không chắc chắn của vấn đề, bọ nhọ không liên lạc với gia đình.

Lúc này thuyền đang cập bến, được Lâm Bạch Thanh nhắc, Cố Bồi mới biết tay mình rất bẩn. Anh vội vàng tìm ống nước trên boong thuyền rồi xả nước, chờ thuyền cập bến, anh vội vàng kéo vợ mình và rời đi.

Tiết Sưởng vẫn đuổi theo anh để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi hai vợ chồng lên xe, họ đạp ga chạy luôn. Suốt cả quãng đường, cả hai người đều ngửi thấy mùi hôi thối trong xe.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngửi ngửi người nhau, họ nghĩ ra đã ba ngày họ chưa thay quần áo, mùi hôi do không tắm. Khi một người có con, nó hoàn toàn khác với thời độc thân. Lúc này chuyện họ lo lắng nhất không phải chuyện gì khác mà chính là Sở Sở.

Vì đây là nhiệm vụ của quân đội, theo quy định không thể mang theo thiết bị liên lạc, thậm chí Lâm Bạch Thanh cũng không mang máy nhắn tin.

Không kể đến lúc chào đời, từ khi mở mắt cô bé chưa từng rời khỏi mẹ, Sở Sở chưa dứt sữa mẹ đã khóc thành cái dạng gì rồi, có lẽ bây giờ Liễu Liên Chi, Sở Xuân Đình và đám người Tiểu Thanh đã lo lắng đến hồn bay phách lạc.

Quả nhiên, một đường xe chạy như bay, khi đến cửa Linh Đan Đường, lập tức Lâm Bạch Thanh thầm kêu một tiếng không ổn rồi.

Chưa kể người trong nhà, ba ngày rồi mà vợ chồng cô chưa về, bà con lối xóm ai nấy đều ở đầu hẻm hốt hoảng nhìn xung quanh.

Nhìn thấy xe của cô chạy tới, Triệu Tĩnh nhảy một cái vào dược đường, chờ Cố Bồi dừng xe, Liễu Liên Chi ôm Sở Sở, theo sau là Tiểu Thanh, vẻ mặt ai cũng vừa mừng vừa sợ.

“Đã ba ngày rồi, điện thoại không gọi được, người cũng tìm không thấy, các cháu đi đâu vậy?” Liễu Liên Chi hỏi.

Loading...