Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-12-01 19:39:59
Lượt xem: 10

(*) Song Hoàng Liên là một loại thuốc thường được dùng để chữa sốt, ho, viêm họng. Trong thuốc có các thành phần thảo dược vốn quen thuộc trong y học cổ truyền Trung Quốc như hoa kim ngân, hoàng cầm, liên kiều…

(*) Song Hoàng Liên là một loại thuốc thường được dùng để chữa sốt, ho, viêm họng. Trong thuốc có các thành phần thảo dược vốn quen thuộc trong y học cổ truyền Trung Quốc như hoa kim ngân, hoàng cầm, liên kiều…

Quay đầu lại, anh dùng tiếng Anh hỏi: “Vệ Quân, cháu đã luyện tập phát âm đến đâu rồi?”

Không xét đến vẻ bề ngoài xuất sắc của chú nhỏ thì một thân quân phục đang mặc trên người anh cũng đã đủ sức mang đến cảm giác lịch thiệp. Chút tài vặt phát âm của Cố Vệ Quân không tiện múa rìu qua mắt thợ, chỉ có thể mập mờ đáp lời: “Cũng ổn ổn rồi ạ.”

Cố Bồi lại nhìn về phía Cố Vệ Quốc: “Sau khi xuất ngũ cháu đã có tính toán nào chưa, định chuẩn bị theo làm ngành nghề gì?”

“Cháu vẫn đang cân nhắc, nhưng mà dù làm gì đi nữa thì vẫn còn phải nhờ vả chú nhỏ dìu dắt nhiều hơn.” Cố Vệ Quốc há miệng một cái lời nói đã nồng nặc mùi giang hồ, anh ta vốn không hút t.h.u.ố.c lá nhưng lại móc điếu thuốc ra: “Chú nhỏ hút thuốc không, cháu châm thuốc cho chú.”

Cố Bồi nhìn đứa cháu trai lớn tướng, nói ra gằn từng chữ từng chữ: “Chú chưa bao giờ kỳ thị những người có sinh lý thiếu hụt, nhưng cháu vẫn phải là một người trung thực và đáng tin cậy, giống như…”

Thôi bỏ đi, nội tâm của người ta đã muốn chuyển đổi giới tính rồi, không thể nào nói giống như một người đàn ông được.

Cố Vệ Quốc không phải kẻ trộm nhưng khi đôi mắt lạnh lùng của chú nhỏ nhìn chằm chằm vào mình, anh ta vẫn chột dạ không thôi. Đúng lúc này, trông thấy Cố Ngao Văn nghe được tin tức vội vàng chạy tới, anh ta lập tức nói ngay: “Chú nhỏ, chú nói chuyện với Ngao Văn một lát đi nhé, chúng cháu… đưa ông Ba về nhà trước đã ạ.”

Lòng bàn chân như được bôi dầu, hai anh em chuồn vội trong ánh mắt tối sầm nặng nề của chú nhỏ.

Nàng dâu nhà họ Bảo đối chiếu theo bản vẽ Lâm Bạch Thanh đưa cho, đã làm xong chiếc váy mới.

Thật ra đây vẫn là một chiếc váy rất đơn giản, nhưng nó không có tay, cổ tròn, thắt eo. Tất cả những đặc điểm đó đã làm nổi bật lên đủ loại ưu điểm như vòng eo thon nhỏ, cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết và cần cổ thon dài của Lâm Bạch Thanh.

Chiếc váy này không phải là kiểu dáng đang thịnh hành ở thời đại hiện giờ, bởi vì thời trang phổ biến bây giờ đều là bộ đồ có lót vai thật lớn và quần áo bó sát, bên trên còn in từng mảng hoa văn to.

Chiếc váy này trông quá bảo thủ.

Nhưng trông đẹp và thời thượng là hai khái niệm khác nhau, cả một sân đầy hàng xóm nhìn hồi lâu, nhất trí khẳng định đây là một trong những chiếc váy đẹp nhất mà nàng dâu nhà họ Bảo đã làm, tất cả các cô gái và nàng dâu trẻ trong sân đều tỏ ý muốn cắt một chiếc váy có kiểu dáng giống như vậy.

Chỉ đáng tiếc hôm nay Chiêu Đệ không ở đây nên không thể thưởng thức được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-72.html.]

“Em phải tóm chặt cái người giới thiệu mình đến từ Thủ Đô lúc sáng nay đấy nhé.” Bảo Xuân Minh cười nói.

Lâm Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Nàng dâu nhà họ Bảo lại nói: “Chị đã trông thấy có một người mặc quân phục, sạch sẽ sáng sủa đẹp trai, chị thích người đó hơn.”

“Tôi cũng gặp rồi. Thật sự quá kỳ lạ, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ từng trông thấy một người đàn ông sạch sẽ, có làn da trắng đến như vậy. Hơn nữa tôi còn ngửi được mùi hương rất thơm trên người người ta nữa cơ.” Bảo Xuân Minh nói thêm.

Người anh ta đang nói tới đương nhiên là Cố Bồi, một người đàn ông cả đời luôn giữ gìn được cảm giác gọn gàng, sạch sẽ đến tận chân tơ kẽ tóc.

Lâm Bạch Thanh thay váy xong lại quay trở về Linh Đan Đường một chuyến, thu dọn chút thuốc bỏ vào trong balo.

Ngày hôm sau, Cố Vệ Quân còn đến sớm hơn nữa, mới bảy giờ rưỡi đã đi vào sân rồi.

Những người hàng xóm ai ai cũng tỏ ra vội vàng lắm, Bảo Xuân Minh còn chủ động tới tìm Cố Vệ Quân mời thuốc lá, nói chuyện phiếm nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn ung dung như không có việc gì, đến tận tám giờ rưỡi mới chuẩn bị thu dọn xong xuôi, từ trong phòng đi ra ngoài.

DTV

Cô vừa mới bước ra, chỉ thấy hai mắt Cố Vệ Quân sáng ngời.

Sắc trắng kia không phải màu trắng tinh khiết mà là màu trắng ngà khá nhã nhặn, chiếc váy cũng chỉ là một chiếc váy đơn giản, mái tóc buộc lên, đuôi ngựa xõa tung, hai vai đeo ba lô, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên gương mặt cô gái, làm gương mặt cô càng thêm trắng nõn nà.

Cô không hề quyến rũ cũng không hề ăn mặc quá lộ liễu, nhưng khi chăm chú nhìn vào cô ấy, bạn sẽ cảm thấy lòng mình trở nên bình tĩnh. Không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn cô ấy thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái rồi.

Ngày hôm qua Cố Vệ Quân còn không hiểu ra, giờ phút này mới đột nhiên cảm nhận được cái gọi là mỹ nhân cổ điển mà Điền Lâm Na đã nhắc tới.

“Để tôi đeo balo hộ cậu nhé?” Thứ bản năng mang tên ân cần đã đột ngột thức tỉnh trong xương cốt của cậu.

Lâm Bạch Thanh tránh né: “Không cần đâu.”

Đây là một thời đại tất cả mọi người đều theo đuổi sự thời thượng, ai ai cũng chán ghét những cái cũ kỹ, quê mùa và luôn đem những trào lưu thời trang mới ra làm tiêu chuẩn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâm Bạch Thanh lại không chạy theo thời đại, cô lạnh nhạt chống đối, nhưng vẫn mang tới sự hấp dẫn hết sức khó hiểu.

Loading...