Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 717
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:48:54
Lượt xem: 29
“Ông nên đi chữa lão thị đi, rõ ràng là mắt con bé giống với Khánh Nghi nhà tôi.” Liễu Liên Chi nói xong lại nói tiếp: “Khánh Nghi đã hẹn thời gian rồi, trong vòng một tuần sẽ trở về, lần này nó tìm người đầu tư cũng mất nhiều công sức. Chỉ mong người đầu tư ở Phố Wall kia sẽ có hứng thú với trung y của chúng ta.”
Hôm nay Sở Xuân Đình mang cho Sở Sở một món đồ chơi rất thú vị, một chiếc ghế tựa trẻ em kiểu cũ, hình tứ giác bằng gỗ, ghế bên trong có thể xoay tròn, bây giờ Tiểu Sở Sở đang ngồi trên đó mà xoay.
Tuy ông cụ biết kiếm tiền nhưng không biết kinh doanh.
Trong suy nghĩ của ông ta, Lâm Bạch Thanh nên cầm kim châm đi chữa bệnh cho những người quyền quý nhiều tiền, việc nhẹ mà lương cao.
Còn việc mà Liễu Liên Chi và Thẩm Khánh Nghi đang là xây dựng một công ty có tính hệ thống, đương nhiên là cũng kiếm được tiền nhưng không những vất vả mà còn phải cúi đầu trước người nước ngoài, nhượng lại cổ phần, trong lòng ông ta rất khó chịu.
Nếu như đã không thích, ông ta sẽ công kích.
Ông ta thở dài nói: “Nếu lúc trước Thanh Đồ nhà tôi cũng được xuất ngoại thì với học thức và kinh nghiệm của nó, chỉ cần mấy món đồ cổ là có thể kiếm được số tiền mà Thanh Thanh cần, làm gì đến nỗi phải ăn nói khép nép với tụi thằng tây con đầm. Hơn nữa, một khi nhận vốn đầu tư từ bên ngoài thì phải chia cổ phần, trước mắt Thanh Thanh chỉ có tám mươi phần trăm thì có thể làm gì chứ?”
Liễu Liên Chi nghe thế thì không vui: “Ý của ông là chê Khánh Nghi nhà tôi kiếm ít tiền chứ gì, ông Sở này, tôi tính thử xem nhé, tôi đang đầu tư không ít cũng nhiều cho sự nghiệp của Thanh Thanh. Còn ông thì sao, ông làm được gì rồi?”
DTV
Sở Xuân Đình thấy bà hiểu lầm thì vội vàng nói: “Ý của tôi là nếu lúc trước, cả hai đứa nhỏ đều đi ra ngoài.” Liễu Liên Chi vốn dĩ đã thấy không vui vì ông cụ không bỏ tiền.
Lúc này bà muốn chọc vào nỗi đau của ông cụ: “Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó lời mà ông hay nói với Sở Thanh Đồ nhiều nhất là ngu ngốc, ngu xuẩn, vô dụng, sao nào, bây giờ ông lại nhớ nó à?”
Sở Xuân Đình cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn phủ nhận theo bản năng: “Không phải, tôi không nói vậy.”
Ông ta muốn phủ nhận, nhưng Liễu Liên Chi muốn nói tiếp nên không chịu bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-717.html.]
Bà cười lạnh lùng, nói: “Năm đó nó và Khánh Nghi là bạn học, nếu tôi nhớ không lầm, năm đó điểm ba môn toán lý hoá của thằng bé rất tốt, nhưng ông vừa thấy đã xé sách giáo khoa của nó, bắt nó đi học lịch sử, lúc đó ông đã nghĩ gì vậy?”
Sở Sở đang chơi xoay vòng trên ghế tựa cũng đã dừng lại, nhìn ông cố.
Yết hầu Sở Xuân Đình nghẹn lại, không nói gì nữa.
Liễu Liên Chi nói tiếp: “Để kinh doanh đồ cổ thì phải nắm bắt rất nhiều thông tin về lịch sử, mà ông chỉ dạy kiến thức đồ cổ cho Sở Thanh Tập, bắt Thanh Đồ học lịch sử, muốn Thanh Đồ trở thành cây thang, hòn đá kê chân, kho kiến thức dự trữ cho Sở Thanh Tập. Nói cách khác, lúc đó kế hoạch của ông là muốn Sở Thanh Đồ làm con bò già cho em trai nó cả đời, sao này, ông dám tính toán mà không dám nghe tôi nói à?”
Sắc mặt ông cụ vàng như nến, yết hầu run rẩy, hiển nhiên đã bị chọc trúng tim đen. Cha mẹ bất công là chuyện đáng sợ thế nào chứ?
Thanh Đồ giỏi toán lý hoá, nhưng để biến ông ấy trở thành hòn đá kê chân, không ngừng cung cấp kiến thức để hỗ trợ cho em trai Thanh Tập, người làm cha là Sở Xuân Đình đã ép buộc ông ấy phải học lịch sử.
Hơn nữa Sở Xuân Đình còn sắp xếp Sở Thanh Đồ vào làm việc trong một thư viện lịch sử, tuy không đến nỗi c.h.ế.t đói nhưng không lại không có tương lai. Thảo nào Sở Thanh Đồ đã xem việc lao động cải tạo là con đường giải thoát, rời nhà ba năm, một bức thư cũng không gửi về nhà.
Thật ra sau khi chứng kiến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải do một tay mình dựng nên rơi vào tay người khác, Liễu Liên Chi cũng không muốn cổ phần của cháu gái mình bị phân tán.
Bà cũng muốn gợi ý cho Sở Xuân Đình: “Có thấy xấu hổ không, nhưng Thanh Đồ nhà ông đã c.h.ế.t rồi không phải sao. Bây giờ chỉ còn lại Thanh Thanh, tôi nghĩ ông cũng đừng nên nắm chặt tài sản không buông nữa, nên bán hết mấy cửa hàng mặt tiền mà ông có đi, sau đó thanh lý kho hàng, tôi sẽ bán cổ phần của tôi ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, chúng ta đưa thật nhiều tiền cho con bé, thế nào?”
Nghe ra thì tính toán của bà ngoại cũng khá tốt. Nhưng ở thời buổi bây giờ, dù là bán cửa hàng mặt tiền hay bán cổ phần cũng giống như việc nhập ngũ năm bốn mươi chín vậy, không phải là việc làm sáng suốt.
Lâm Bạch Thanh nghe đến đây thì bước vào cửa.
Cô cố ý đi thật nhẹ nhàng nhưng vừa mới vào cửa, Sở Sở đã lập tức dừng lại, phun nước miếng lung tung: “Mẹ!”