Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 711
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:48:45
Lượt xem: 33
Mà khi Phàn Ỷ Mộng tới khám đã dẫn theo một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, người đó vừa đến đã đánh nhau với Lâm Bạch Thanh, còn bị cô đập cho một trận. Ông ta chính là người luôn theo sau Trương Tử Cường trong bức ảnh.
Phàn Ỷ Mộng là tình nhân của Trương Tử Cường, còn người trong tấm ảnh chắc là anh họ của Phàn Ỷ Mộng. Ông ta không giỏi võ nhưng lại rất thông minh, dù chỉ từng so tài một lần nhưng Lâm Bạch Thanh đoán được đầu óc của ông ta hữu dụng hơn chân tay, mà một người hơn năm mươi tuổi vẫn ở trong giới xã hội đen thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là ông ta là một cố vấn.
Những thuộc hạ khác có thể tách khỏi Trương Tử Cường nhưng mấy nhân vật như cố vấn, tham mưu, quân sư và quân sư quạt mo chắc chắn sẽ luôn theo sát ông ta.
Trùng hợp là chân trái của người này bị tật nhẹ, là vấn đề về dáng người, không thể che giấu được, chỉ cần gặp lại lần nữa thì chắc chắn Lâm Bạch Thanh có thể nhận ra.
Hơn nữa mùi hương trên cơ thể mỗi người gần như là khác nhau, Lâm Bạch Thanh rất giỏi ngửi mùi cơ thể, cô nhớ mùi cơ thể khó diễn tả bằng lời trên người đối phương, chỉ cần gặp lại, ông ta không cần nói gì thì Lâm Bạch Thanh cũng ngửi ra được.
Nói cả nửa ngày, cuối cùng Cố Bồi cũng hiểu ý của Lâm Bạch Thanh.
“Ý em là em cũng muốn lên thuyền, dựa vào việc xác định nhân vật số hai này để xác định Trương Tử Cường sẽ lên chiếc thuyền nào, sau đó để bộ đội hải quân nổ nó?” Anh nói trước.
Bấy giờ cuối cùng Sở Sở cũng ăn no, hài lòng l.i.ế.m miệng, vẫn muốn nghịch túi lương thực của mình thêm một lát. Nhưng Cố Bồi cũng đang canh chừng, chỉ chờ con bé ăn xong là lập tức ôm con bé lên vỗ ợ. Sở dĩ Sở Sở không thích cha là vì cha lúc nào cũng như vậy, cướp con bé từ trong lòng mẹ.
Vừa vỗ ợ cho con gái, Cố Bồi vừa bác bỏ suy nghĩ của vợ: “Không được, anh không để em gặp nguy hiểm đâu.”
Anh chỉ là một quân y bình thường, không phải cảnh sát, chỉ chấp hành nhiệm vụ mà tổ chức phân công. Anh không có lòng say mê với việc bắt tội phạm như Tiết Sưởng, cũng rất không hiểu nổi vợ mình, dù gì cô vẫn đang trong giai đoạn cho con bú, còn có con gái, cô không thể mạo hiểm. Khi nãy Tiết Sưởng điên cuồng đến mức muốn lắp b.o.m trên người mình đã đủ khiến Cố Bồi thấy khó tin rồi, mà giờ vợ anh còn hừng hực khí thế, cũng muốn lên thuyền.
Nhắc đến sự an toàn của vợ, tất nhiên là Cố Bồi lập tức từ chối.
Lâm Bạch Thanh đang nghĩ xem nên thuyết phục chồng thế nào thì bất chợt nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: “Kiều Dẫn Đệ, đáng ra không nên tin cô, cô xúi bậy tôi, giờ thì hay rồi, nợ cả đống tiền, cô tính sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-711.html.]
Cố Bồi và vợ nhìn nhau, đó là giọng của Cố Vệ Quốc. Mấy năm nay chẳng thấy mặt mũi đâu, thế mà anh ta lại về rồi?
Hơn nữa anh ta còn đang chửi Kiều Dẫn Đệ, chẳng lẽ hai người này đã kết hôn rồi à?
Náo nhiệt thế này thì tất nhiên phải đi xem thử.
Cố Bồi bế con gái, vẫn đang vỗ ợ, đi ra ngoài trước, Lâm Bạch Thanh cũng đi sát theo sau.
Hai năm nay Cố Bồi đã xây lại sân bằng xi măng, bậc thềm và tường cũng được cải tạo lại hết, chỉ có bức tường thấp tiếp giáp với nhà Cố Vệ Quốc là vẫn giữ nguyên vì anh ta không đồng ý cho anh động vào.
Do tường thấp nên hai nhà chỉ cần kiễng chân là có thể nhìn thấy bên kia.
DTV
Mấy năm nay buôn bán cổ phiếu khá phát đạt nên thỉnh thoảng về, Cố Vệ Quốc rất thích dựa vào tường khoe mẽ bản thân. Nhưng lần này, nghe giọng điệu cãi nhau với Kiều Dẫn Đệ của anh ta thì chắc là đã bị thị trường cổ phiếu gài bẫy, tất nhiên cũng chẳng có tâm trạng khoe khoang bản thân nữa, vẫn đang chửi Kiều Dẫn Đệ: “Mẹ nhà nó, từ hồi bị cô xúi đi ăn trộm đồng hồ vàng tới giờ tôi đen không thể nào tả nổi, liên tục xui xẻo, thế mà tôi lại không bỏ được cô.”
Kiều Dẫn Đệ đang đút bánh quy cho cậu nhóc hơn một tuổi ăn, nghe thấy hai chữ đồng hồ vàng thì vội nói: “Vệ Quốc, nói nhỏ thôi, Trương Tử Cường tìm mãi không thấy đồng hồ, vẫn đang lùng sục khắp nơi. Anh nhắc đến đồng hồ vàng là không muốn sống nữa à?”
Nói tới đồng hồ vàng, Lâm Bạch Thanh ở bên kia bức tường cắt lời: “Hai người nói gì mà đồng hồ vàng thế, đừng bảo là đồng hồ vàng của Trương Tử Cường nhé?”
Cố Vệ Quốc và Kiều Dẫn Đệ đều sửng sốt, xoay người cùng một lúc, thấy Lâm Bạch Thanh ở mép tường thì Cố Vệ Quốc tươi cười nói: “Thím nhỏ, thím đừng nói bừa, đồng hồ vàng của Trương Tử Cường gì chứ, chúng tôi chưa từng nghe thấy.”
“Không phải chứ, mấy năm trước báo từng đưa tin, một chiếc đồng hồ vàng của Trương Tử Cường có giá thị trường là một trăm tám mươi nghìn, tôi nhớ hình như lúc trước Vệ Quốc từng ra ngoài lúc nửa đêm để tìm đồng hồ, chẳng lẽ cậu đã giấu số đồng hồ đó?” Lâm Bạch Thanh lại nói.
Kiều Dẫn Đệ nghe vậy thì sắc mặt trở nên tái nhợt, vội nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bừa. Trương Tử Cường là ai, chúng ta là ai, cô đừng nói bừa như thế, bị người ta nghe được thì chúng ta còn sống nổi sao?”
Sau đó cô ta lắc cánh tay của đứa nhỏ: “Gọi bà trẻ đi.”