Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 703

Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:48:33
Lượt xem: 13

Trong các ngành đặc biệt, nếu làm về mấy ngành như năng lượng hạt nhân hoặc hàng không thì còn đỡ, bởi chúng thuộc phạm vi cạnh tranh lành mạnh, công khai của các nước nên không sao. Nhưng trong thập niên bảy mươi, tám mươi, ngoại trừ ngành hàng không và năng lượng hạt nhân thì còn có một ngành khác là vũ khí sinh học.

Ví dụ, năm 1978 nước M thành lập phòng thí nghiệm P4 đầu tiên, nó còn được gọi là “lò nuôi dưỡng ma quỷ”. Tuy rằng điều này cũng đúng, nước M luôn tuyên bố rằng phòng thí nghiệm P4 đang nghiên cứu y học, nhưng ai mà biết được rốt cuộc họ nghiên cứu thứ gì ở bên trong? Lỡ như đang nghiên cứu bệnh truyền nhiễm chỉ nhằm vào một loài nào đó thì sao?

Liên Xô trước đây đã gắn virus truyền bệnh đậu mùa, bệnh dịch hạch lên đầu tên lửa, một khi phóng đi sẽ khiến người dân bình thường ở một khu vực nào đó đều bị nhiễm bệnh truyền nhiễm.

Đây không phải là chiến tranh nữa mà là chủ nghĩa khủng bố.

Để đề phòng phòng thí nghiệm hóa sinh của một quốc gia nào đó chế tạo ra virus có khả năng hủy diệt, tạo thành mối nguy hại cho sức khỏe của người bình thường nên Liên Hợp Quốc có những yêu cầu nghiêm ngặt với phòng thí nghiệm hóa sinh của các nước. Nếu phát hiện nước nào đó đang tiến hành thí nghiệm nghiên cứu khoa học liên quan đến lĩnh vực bị cấm thì sẽ xử phạt, khi cần thiết còn có thể dẫn đến chiến tranh.

Thế nhưng, bên trên ra lệnh mà bên dưới chẳng nghe.

Về việc nghiên cứu hóa sinh, mỗi nước đều có những thí nghiệm hóa sinh không thể phơi bày ra ngoài sáng, còn những nhân viên chịu trách nhiệm về thí nghiệm này là những người có biệt danh “không bao giờ giải mã”, cũng là những người mà Tiết Sưởng không bao giờ để lộ.

Thấy Lâm Bạch Thanh vẫn đuổi theo mình, ông giơ tay xoa đầu cô, dùng tay ấn cô lại, bước lên bậc thang ở gian chính rồi đi vào đó.

Hôm nay đúng là một ngày tốt, cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng đã xác nhận được tin cha mình còn sống. Cô vô cùng vui vẻ, đang định trở về phòng thì Tiểu Thanh học bổ túc xong đẩy cửa đi vào.

Vừa mới đi vào, thấy đèn ở gian giữa vẫn sáng, cô ấy hỏi chị mình: “Chị mới ngồi thiền xong à, sao ra ngoài không tắt điện?”

Lâm Bạch Thanh ra hiệu giữ im lặng, nói: “Anh rể em có khách, nhỏ tiếng thôi.”

Trước kia Tiểu Thanh hay hóng chuyện là do quá rảnh, giờ phải học mấy môn lận, cả ngày mệt muốn xỉu nên đương nhiên không hóng chuyện được nữa. Cô ấy nhìn tấm thảm của Sở Sở qua cửa sổ, thấy cả nhà đều đã trải thảm, còn là loại thảm nhiều hình hoa lớn, cuối cùng mới có chút sức sống.

Cô ấy cởi giày, giẫm lên tấm thảm mềm mại, sạch sẽ, không ngừng cảm thán: “Thảm anh rể đặt đẹp quá đi mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-703.html.]

Sau đó lại chọc Sở Sở: “Cháu nhìn thấy thảm của mình chưa?”

“Chị vừa mới dỗ nó ngủ, đừng làm ồn nữa, tắm rồi đi ngủ đi.” Lâm Bạch Thanh nói rồi đuổi em gái đi. Sở Sở chơi cả ngày nên mệt rồi, bây giờ đang say giấc nồng.

DTV

Ôm con gái lên, Lâm Bạch Thanh nhớ lại hai lần trò chuyện với Tiết Sưởng, không kìm được mà hôn con gái một cái, đúng thật là trong cái rủi có cái may.

Vậy đợi đến khi phần mộ đôi của Thẩm Khánh Nghi được phê duyệt thì sao?

Hai người họ sẽ ở gần nhau hay lại xa nhau mãi mãi?

Nhưng vì Sở Sở cần một tấm thảm, cũng vì con bé có mong muốn khám phá thế giới rất mãnh liệt nên con bé đã gọi Tiết Sưởng lại, sau đó moi ra tin tức Sở Thanh Đồ vẫn còn sống cho cô.

Lâm Bạch Thanh muốn gọi điện thoại cho Thẩm Khánh Nghi ngay lập tức, nói cho bà ấy biết tin chồng bà ấy vẫn còn sống. Cô hôn con gái một cái nữa, cầm điện thoại di động lên, đang chuẩn bị quay số thì Cố Bồi đi vào. Lâm Bạch Thanh vội vàng ngồi thẳng dậy, hỏi: “Mấy người Tiết Sưởng đâu, đi rồi?”

Cố Bồi tới tìm chìa khóa xe, nói: “Anh phải đưa họ tới quân khu Thâm Hải.”

Anh nói tiếp: “Nhiệm vụ lần này của bọn họ liên quan đến Trương Tử Cường, quân khu nghĩ trong nội bộ cảnh sát Quảng Châu có tai mắt của Trương Tử Cường nên mới dùng cách xử án ở nơi khác. Chuyện này phải bảo mật nghiêm ngặt, nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên chúng ta buộc phải giữ bí mật.”

Thấy chồng nói vậy, Lâm Bạch Thanh lại đặt điện thoại xuống.

Suýt nữa thì cô quên mất, Tiết Sưởng tới đây để chấp hành nhiệm vụ bí mật, tuy cô với Thẩm Khánh Nghi là mẹ con, dù có nói ra thì Thẩm Khánh Nghi cũng che giấu giúp cô, nhưng lỡ như một giai đoạn nào đó trong nhiệm vụ mà Tiết Sưởng đang làm bị lộ thông tin dẫn đến việc ông ấy thực sự bỏ mạng ở Quảng Châu thì sao.

Chuyện này liên quan đến sự an toàn tính mạng của một cảnh sát kỳ cựu, huống chi chỉ cần cha cô còn sống thì người vẫn ở đó, sớm muộn gì cũng tìm được. Lâm Bạch Thanh tạm nhịn mấy hôm, mấy hôm nữa, khi nào nhiệm vụ của Tiết Sưởng kết thúc rồi nói với mẹ cũng không muộn.

Nhưng cô thực sự không kìm được niềm vui, kể lại chuyện khi nãy Tiết Sưởng nói với mình cho Cố Bồi nghe trước khi anh ra ngoài.

Loading...