Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 701
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:48:30
Lượt xem: 13
Thực ra vừa rồi khi Cố Bồi kể cho ông ấy nghe về chuyện liên quan đến Trương Tử Cường cũng liên tục nhắc đến mấy chữ Thẩm Khánh Nghi này. Lúc đó Tiết Sưởng hơi khó hiểu, thấy mấy chữ Thẩm Khánh Nghi này rất quen thuộc với mình, như thể đã từng nghe thấy, giờ nghĩ lại, đó là tên của vợ Sở Thanh Đồ trong tài liệu đặc biệt.
Tiết Sưởng không nhịn được lại giơ tay lên gãi nốt mụn, Lâm Bạch Thanh vỗ bụp một cái, gạt tay ông ấy xuống.
Nếu là mười năm trước, một khi có người nghe thấy chủ đề mà họ đang bàn luận thì sẽ bị cho là người theo chủ nghĩa xét lại của Liên Xô hoặc gián điệp, nếu bị tố cáo thì hai người bọn họ sẽ phải ngồi tù.
Nhưng sau khi Liên Xô tan rã, chiến tranh lạnh kết thúc, chủ nghĩa xét lại của Liên Xô và gián điệp cũng trở thành lịch sử.
Ngược lại, ngành đặc thù đang dần được giải mã, tuy đa số những người tự nguyện hiến thân cho việc nghiên cứu khoa học đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ, nhưng chỉ cần họ có ý định muốn đi thì đơn vị có thể liên hệ, hỗ trợ sắp xếp công việc.
Tuy nhiên cũng có người đã có gia đình hoặc có cha mẹ, người thân cần liên lạc với người nhà, thu xếp để về quê.
Nhưng Sở Thanh Đồ không giống vậy.
Trong hồ sơ bình thường, ông ấy đã là một người chết, còn nguyên nhân vì sao thì Tiết Sưởng cũng không rõ.
Quyết sách đó trước kia là văn kiện tuyệt mật được Bộ Tổng Tư lệnh binh đoàn biên giới ký nên Tiết Sưởng không thể điều tra. Khi thực hiện quyết sách ấy, có lẽ chỉ huy Bộ Tư lệnh binh đoàn cũng không nghĩ đến có ngày kẻ địch lớn nhất của bọn họ sẽ tan rã.
Bây giờ trường hợp của Sở Thanh Đồ lại trở nên rất khó xử.
Liên Xô đã tan rã ba năm, nhiều ngành bảo mật trước đây cũng liên tục bị thu hẹp quy mô hoặc bãi bỏ, nhưng công việc mà Sở Thanh Đồ được sắp xếp lại là một rắc rối.
Đó là nơi sâu trong sa mạc hoang vu hẻo lánh, những đồng chí trước kia cũng dần dần bị điều đi hết, đến đơn vị nghiên cứu khoa học bình thường làm việc, người tiếp tục ở lại căn cứ để nghiên cứu khoa học càng ngày càng ít, chỉ có Sở Thanh Đồ, do có liên quan đến tài liệu nên cấp trên vẫn chưa tìm được cách tốt hơn để sắp xếp ông ấy.
Nhưng ông ấy cũng không gấp, dường như không định đi, vẫn đắm chìm trong công việc của mình, muốn cùng sống cùng c.h.ế.t với căn cứ nghiên cứu khoa học, làm nghiên cứu khoa học ở sâu trong sa mạc đến tận cùng của thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-701.html.]
Nhưng đó là khi ông ấy tưởng rằng vợ và con gái đã chết, không còn người thân nào trên đời. Nếu vợ con vẫn còn sống, sao ông ấy có thể không gặp họ được.
Trước cửa nhà vệ sinh, trăng sáng ít sao, Tiết Sưởng ngẫm nghĩ một lát, trong đôi mắt to hiện lên ánh sáng xanh như mắt sói, chỉ vào mũi Lâm Bạch Thanh: “Nhưng bác sĩ nhỏ này, sao cháu lại họ Lâm mà không phải họ Sở?”
Rồi ông ấy vỗ tay một cái: “Vậy cháu là con của Sở Thanh Đồ?”
Ông ấy buột miệng nói: “Tội nghiệp cha cháu, tóc bạc cả rồi mà do không có người thân nên định ở căn cứ cả đời. Nếu biết có cô cháu gái đáng yêu như thế này thì cậu ấy phải vui đến nhường nào chứ?”
DTV
Lâm Bạch Thanh sửng sốt, thầm nghĩ chắc Sở Thanh Đồ cũng không lớn tuổi lắm, vậy mà tóc đã bạc hết rồi?
Cô lại không kích động như Tiết Sưởng, chỉ nói: “Phòng phía Tây có điện thoại, giờ chú có thể gọi điện liên lạc với ông ấy đúng không?”
Thẩm Khánh Nghi sắp về rồi, hơn nữa còn có ý định tới Thập Hà Tử mua phần mộ. Bà ấy phiêu bạt nửa đời, không có ký ức nhưng cũng bình tĩnh chấp nhận cái c.h.ế.t của chồng, cũng cho rằng đời này không gặp được chồng nữa, chỉ có xuống Hoàng Tuyền hai người mới có thể gặp lại. Nhưng nếu bà ấy vừa trở về đã gặp được chồng thì sao, vậy bà ấy sẽ kích động, sẽ hạnh phúc như nào?
Lúc này Lâm Bạch Thanh đã tưởng tượng ra cảnh cha mẹ gặp lại, cô và Sở Sở đứng hóng chuyện, nhưng Tiết Sưởng lại dội thẳng vào đầu cô một gáo nước lạnh: “Bây giờ chưa được.”
Lâm Bạch Thanh sửng sốt, vội hỏi lại: “Tại sao ạ?”
Cô hỏi tiếp: “Chú không gọi thẳng được cho ông ấy thì có thể gọi cho người khác, nhờ họ chuyển lời cũng được mà.”
Tiết Sưởng giải thích: “Theo quy định thì chuyện liên quan đến ngành đặc thù không được nói qua điện thoại, bắt buộc phải nói trực tiếp.”
“Không phải Liên Xô đã tan rã rồi sao, bây giờ ngành đặc thù cũng không còn đặc thù nữa, vẫn phải bảo mật ạ?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Tiết Sưởng cười: “Nhóc con, bất kể lúc nào thì bộ đội cũng có những ngành đặc thù. Liên quan đến quân chủng đặc thù thì dù hai người đều có quyền hạn cũng phải gặp mặt để trao đổi thông tin, đây là quy định, kể cả chú có làm trái quy định, gọi điện cho người dưới chú một bậc, nhưng chỉ cần người đó chưa từng gặp chú thì có thể không chấp hành mệnh lệnh của chú.”