Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 693
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:26:44
Lượt xem: 12
Một bác gái đi ngang qua nhìn thấy, nhắc nhở: “Cô gái à, con cô còn nhỏ như vậy, không thể để nó xem những thứ đáng sợ như vậy được đâu, cẩn thận đêm về nó sẽ mơ thấy ác mộng, khóc đêm đó.”
Lại nói với Tiết Sưởng: “Đồng chí này bị sao vậy, đây là nơi công cộng, dọa c.h.ế.t người ta rồi.”
Có một người khác nói: “Người ở quê à, có chút văn hóa đi, chân ông đẹp lắm à mà phơi phơi ra đó?”
DTV
“Đúng vậy, đây là thành phố lớn, nhìn chân ông thử xem, đáng sợ lắm.” Lại có người khác nói.
Tiết Sưởng vội vàng kéo quần xuống, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi làm mọi người sợ rồi.”
Lâm Bạch Thanh là một người có tấm lòng nghĩa hiệp, cô biết vết thương này của Tiết Sưởng là do tai nạn nghề nghiệp, cô cảm thấy có chút tội cho ông ấy, cô nói với những người xung quanh: “Con người ăn năm ngũ sinh trăm bệnh, khi bị bệnh thì phải chữa, vết sẹo của người đồng chí này là do làm phẫu thuật, nếu mọi người cảm thấy không thoải mái thì có thể không nhìn, sao có thể chỉ trích người ta, công kích người ta như thế được?”
Một nơi như nhà ga đều là người qua đường, không ai thèm nghe Lâm Bạch Thanh nói, họ đứng xem một chút rồi cũng bỏ đi.
Tuy nhiên thái độ của cô như vậy thực sự khiến Tiết Sưởng rất cảm động, cũng coi như là đã quen biết rồi, ông ấy cũng sẵn sàng mở lòng với Lâm Bạch Thanh, ông ấy nói: “Bác sĩ nhỏ, nếu cháu thật sự muốn nhận một người cha liệt sĩ, có thể đổi người khác, sao lại là Sở Thanh Đồ.”
Lâm Bạch Thanh ngơ ngác một lát, sau đó cô mới hiểu ra nụ cười kỳ lạ của ông ấy vừa rồi.
Cô nói: “Chú cười từ nãy giờ là vì chú nghĩ rằng cháu nói cháu là con của liệt sĩ là đang nói dối sao?”
Tiết Sưởng hiểu ngay, ông ấy nói trước: “Chú đã gặp nhiều trường hợp như thế này rồi, có cái chứng nhận con liệt sĩ thì làm việc gì cũng tiện hơn mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-693.html.]
Ông ấy lại nói: “Con của liệt sĩ sẽ được cộng điểm khi thi đại học, hàng năm đều có tiền trợ cấp, trong năm còn có binh đoàn đến thăm hỏi, thật sự có rất nhiều lợi ích, nhưng bác sĩ nhỏ à, phúc lợi của quốc gia là dành cho những người thật sự là con cái của liệt sĩ, cũng là vì liệt sĩ đã cống hiến cho đất nước, đất nước mới chiếu cố con cái của họ, người bình thường mà hưởng nó là một việc rất không có đạo đức, chú không nói nữa nhưng chú vẫn khuyên cháu nên thay đổi nó đi.”
Nói xong, ông ấy tập tà tập tễnh, vẫn muốn đi.
Lần này Lâm Bạch Thanh không do dự nữa, một tay ôm con, một tay kéo Tiết Sưởng, lại dùng ngón chân đá vào hố đầu gối, thấy hai chân Tiết Sưởng co quắp lại, thuận thế ngã xuống, đợi ông ấy phản ứng lại chỉ nghe thấy một tiếng thịch thật lớn, người đã nằm trên mặt đất.
Đây là lối ra nhà ga, người qua lại tấp nập.
Một người đàn ông cao hơn một mét chín, ngã sập xuống đất như một con gấu to, bỗng chốc có tiếng kêu vang lên từ trong đám đông. Sở Sở thấy ông ấy ngã xuống đất, cô bé cũng kêu lên. Đám đông cũng nhanh chóng xúm lại.
Trong lúc đó có hai người lính cầm một thanh dài từ nhà ga đi ra, đứng từ xa hét lên: “Đồng chí Tiết, sao chú lại nằm trên đất thế kia?” Lâm Bạch Thanh không thích phí lời với người khác, cô hỏi trước: “Cảnh sát Tiết, chú biết cháu đánh ngã chú như thế nào không?”
Tiết Sưởng là một cảnh sát, tất nhiên hiểu võ, người vẫn nằm trên mặt đất, giơ ngón cái lên nói: “Giỏi lắm, bác sĩ nhỏ nhà cháu, vậy mà là một người luyện quyền.”
Lâm Bạch Thanh vươn tay kéo ông ấy lên, hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một cách đàng hoàng được chưa, thưa chú?”
Tiết Sưởng vừa mới thay đầu gối, người không có nhiều sức lực, phải nhờ hai người lính đến dìu ông ấy thì ông ấy mới đứng dậy được. Sau khi bị đánh một trận, quả thật ông ấy đã chịu nói chuyện một cách đàng hoàng hơn rồi.
Đầu tiên ông ấy ra hiệu hai người lính đợi mình, lui ra xa hai bước rồi ông ấy mới mở lời: “Bác sĩ nhỏ này, chú đã nói với cháu rồi, trước đây chú là người chuyển công tác từ Quân đoàn Xây dựng Thập Hà Tử, đó là hai năm trước, cháu nói với chú cha cháu là Sở Thanh Đồ, chú biết rất rõ về cái tên này, chú đã về xin và điều tra hồ sơ của ông ấy, chú nói cho cháu sự thật luôn, đó là hồ sơ cấp đặc biệt của chúng chú, trong đó có ghi chép rằng vợ và con gái của ông ấy đã qua đời.”
Ông ấy lại suy nghĩ một chút rồi vỗ ngực: “Chú làm cảnh sát ở biên giới mấy chục năm nay, chú đã thấy rất nhiều người giả danh người thân của liệt sĩ, nhưng chưa từng thấy ai dám giả danh người thân của nhân viên nằm trong hồ sơ cấp đặc biệt, hơn nữa vợ và con gái người ta đã mất từ lâu rồi!”
Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng hiểu tại sao ông ấy lại nói cô là kẻ lừa đảo rồi.