Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 691
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:26:41
Lượt xem: 21
Lâm Bạch Thanh cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, sống ở kiếp này, dù sao năng lực của một mình cô là quá thiếu thốn, không thể thay đổi được, cô cũng đành phải chấp nhận thôi.
Nhưng mặc dù vấp phải những trắc trở liên tiếp trong sự nghiệp, nhưng kiếp này Lâm Bạch Thanh đã có một niềm vui bé nhỏ: Sở Sở.
Có đầu có đuôi nuôi lâu cũng lớn, chớp mắt đã là năm 1995 rồi, cô bé ba tháng biết lẫy, năm tháng biết ngồi, bảy tháng biết bò, nhưng đến tám tháng cô bé đã khai phá ra một kỹ năng mới chính là nhảy bò như một chú ếch nhỏ, bật nhảy rồi bò từng bước, và đến lúc này, giường đã không đủ cho cô bé trổ tài nữa, cô bé còn biết tụt khỏi giường, cô bé thường nhân lúc bảo mẫu chăm sóc cô bé và cụ ngoại không để ý là chăm chăm trèo ra khỏi giường, trèo xuống dưới đất.
Để đối phó với tình huống này, Cố Bồi đặc biệt nhờ một đồng đội ở biên giới, đặt mua từ biên giới một tấm thảm lông cừu lớn có thể trải khắp cả nhà để chuẩn bị cho cô bé có không gian bò rộng rãi hơn.
Thảm là do anh đặt nhưng vì anh đang đi làm nên Lâm Bạch Thanh phải tự đến nhà ga để lấy.
Tàu về đúng lúc Lâm Bạch Thanh tan làm, vì vậy cô bế theo Sở Sở, ngồi lên xe của Liễu Liên Chi và đi thẳng đến nhà ga.
Nhà ga ngày nay hầu như lúc nào cũng đông nghìn nghịt, biển người mênh mông.
Đây là lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy nhiều người như vậy, cô bé mở to mắt, nghe thấy tiếng còi tàu tu tu kéo dài, cũng bắt đầu tu tu theo, cái miệng nhỏ tu tu, phun ra một đống bọt nước dãi.
Lâm Bạch Thanh dạy con gái: “Tàu hỏa.”
Sở Sở còn chưa biết nói, vẫn chỉ biết: “Tu tu…tu!”
Hai người đứng ở cửa ra đợi người, người cũng rất dễ nhận ra, chỉ cần thấy ai mặc quân phục là được.
Nhưng đang đợi thì tự nhiên Tiểu Sở Sở chun mũi, chun mũi không chưa đủ, chắc là cô bé tưởng mũi mình hỏng rồi lại lấy đôi tay bé nhỏ của cô bé để cào, đánh mũi xong còn chỉ về phía xa: “Ơ, ơ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-691.html.]
Mặc dù khứu giác của Lâm Bạch Thanh đã hồi phục sau khi sinh nhưng nó không còn nhạy bén như trước.
Tuy nhiên, ngay cả những người không nhạy cảm cũng có thể ngửi thấy mùi này, bởi vì đó là mùi thịt cừu thêm thì là được ướp lạnh nồng nặc, còn thêm mùi cá tanh, mùi dầu xe, hỗn tạp các loại mùi, mà nói thẳng ra đó chính là mùi hôi nách.
Lâm Bạch Thanh nhìn theo hướng con gái chỉ, có một người đàn ông da đen vừa to cao, vừa tập tễnh ở phía bên kia lối đi, cuốn vào trong dòng người đang đi ra bên ngoài.
“Cảnh sát Tiết?” Lâm Bạch Thanh gọi một tiếng.
Người đó cũng dừng lại giữa dòng người, nhìn Lâm Bạch Thanh, như thể đang nhớ lại điều gì đó. Lâm Bạch Thanh bước tới và hỏi: “Chú lại bị gout rồi ạ, sao chú đi khập khiễng thế?”
Người này tên là Tiết Sưởng, khi ông ấy quay lại Linh Đan Đường để chữa bệnh, ông ấy coi Lâm Bạch Thanh như một chuyên gia đặc biệt, thậm chí còn đánh nhau với Cố Bồi, tất nhiên là ông ấy nhận ra Lâm Bạch Thanh và chỉ tay: “Là cháu à.”
Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Chú không uống thuốc đúng giờ phải không, sao chân lại tập tễnh rồi?”
DTV
Tiết Sưởng trả lời: “Cháu đồng chí nữ này, cháu chữa bệnh quả là rất giỏi nhưng sao cháu lại không thật thà thế?”
Trung y có 7 điều không nên khi chữa bệnh, mà trong đó có một điều là “Người không nghe theo lời dặn của bác sĩ thì không chữa bệnh.”
Khi đó, Lâm Bạch Thanh đã châm cứu kim châm cho Tiết Sưởng trong hai tiếng đồng hồ, nhưng sợ rằng không thể loại bỏ tận gốc nên đã kê thêm mấy thang thuốc, trong đó có sừng tê giác của loài tê giác châu Á hiện đã tuyệt chủng. Khi bị ốm Lâm Bạch Thanh cũng không nỡ sử dụng cái đó cho bản thân, nhưng giá thành phẩm cô thậm chí còn không tính, chỉ tính năm hào cho một thang thuốc, nhưng nếu ông ấy không uống thuốc thì bệnh của ông ấy làm sao có thể chữa khỏi được?
Thấy ông ấy tập tà tập tễnh, Lâm Bạch Thanh tưởng là ông ấy không chịu uống thuốc, vậy nên bị bệnh, lại phải dựa vào cô, trong lòng bỗng nhiên tức giận, không thèm quan tâm tới người này nữa, liền xoay người rời đi.
Không ngờ, Tiết Sưởng đuổi theo, dở khóc dở cười nói: “Hồi đó cháu nói cháu là con của liệt sĩ, vậy cháu nói lại cho chú xem, cha cháu tên gì?”