Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 687

Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:26:34
Lượt xem: 33

Nhắc đến ung thư vú, không chỉ bác sĩ Lưu lo lắng mà tim của Lâm Bạch Thanh cũng đập loạn nhịp.

Tuy không phải là tuyệt đối nhưng ung thư v.ú chủ yếu xảy ra ở phụ nữ và đây cũng là khối u ác tính hàng đầu ở phụ nữ.

Ung thư v.ú có năm loại chính, trong đó có một số loại phụ, nếu là ung thư xâm lấn hoặc các loại ung thư hiếm gặp khác, tất cả những gì Lâm Bạch Thanh có thể làm là kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân càng lâu càng tốt, không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Nhưng nếu đó là ung thư biểu mô tại chỗ hoặc ung thư biểu mô tuyến, mặc dù Trung y không dám khẳng định rằng có thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng bác sĩ Lưu tự tin rằng nó có thể đạt được điều trị lâm sàng.

Nhưng Liễu Liên Chi không phải bác sĩ chuyên gia nên cũng không biết đối phương mắc bệnh ung thư gì. Bà ấy nói: “Để ngày mai tôi hỏi Khánh Nghi xem rốt cuộc là ung thư loại nào.”

Nghĩ tới đây, cô nói: “Đúng lúc hiện tại nhiều kim châm, xem đối phương mắc phải loại ung thư gì, có nguy hiểm không, nếu là ung thư tại chỗ, đến lúc đó cháu sẽ giúp cô ấy điều chỉnh.”

Liễu Liên Chi nói: “Vậy thì phiền cháu rồi, nghe Khánh Nghi nói, cha của vị nữ tiến sĩ đó là quản lý cấp cao của một ngân hàng đầu tư ở Phố Wall, cô ấy cũng đang tìm cách thuyết phục vị quản lý cấp cao đó, xem khi Linh Đan Đường chúng ta xin bản quyền sáng chế phát minh thì có đồng ý rót tiền không.”

Đội bác sĩ Lưu và Mục Thành Dương hoàn toàn phải dựa vào phổ biến khoa học của mẹ con nhà họ Liễu mới biết cái gì gọi là bản quyền sáng chế phát minh quốc tế, đương nhiên rồi, sông lớn đầy thì sông nhỏ cũng đầy, chỉ cần Linh Đan Đường có lợi thì bọn họ cũng có lợi mà, cho nên tất cả đều vui vẻ.

Nhưng Sở Xuân Đình nói: “Muốn rót tiền thì đối phương ắt phải chiếm một phần quyền sở hữu cổ phần phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-687.html.]

Liễu Liên Chi gật đầu nói: “Nhưng để đăng ký bằng sáng chế cho trung y thì trong giai đoạn đầu cần một số tiền rất lớn, đây không phải là thứ chúng ta có thể gánh được, vì vậy chúng ta buộc phải nhượng quyền sở hữu cổ phần. Nhưng yên tâm đi, Khánh Nghi sẽ cố gắng hết sức để có được bằng sáng chế nhiều lợi ích nhất cho Bạch Thanh.”

Sở Xuân Đình nhân cơ hội nói chen vào, tiện tay giành lấy cô bé từ tay bà ngoại. Nhưng trong nháy mắt, ông ta liền nhìn thấy Cố Bồi nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt như lửa đốt.

Trong lòng ông cụ rất tức tối.

Bao lâu rồi ông mới bế có một tí mà ánh mắt của Cố Bồi cứ như tia X quang vậy.

Ông cụ mời một nhóm thợ thủ công già ở độ tuổi 70, 80 đến ăn cơm ở nhà ông ta, cùng nhau tìm kiếm, thảo luận, nghiên cứu sách cổ, mới đúc được hai bộ kim, chẳng qua chỉ bế cháu một chút thôi mà cháu rể nhìn ông như vậy, đương nhiên trong lòng ông phải khó chịu rồi, nhưng khi ông đang định xử lý Cố Bồi thì nghe thấy trong cổ họng Tiểu Sở Sở phát ra tiếng nấc, cùng với tiếng trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, đúng là cô bé chuẩn bị trớ sữa rồi, thậm chí là sẽ trớ lên người của Sở Xuân Đình.

Cố Bồi nhanh đến mức nào, cô bé chưa kịp trớ ra chút sữa nào, anh đã đưa tay ra, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau miệng cô bé, cô bé đang bị nấc cụt, miệng không bị bẩn chút nào, sạch từ đầu đến cuối.

Được, nể tình người cha này còn tinh tế hơn cả bảo mẫu, Sở Xuân Đình liền bỏ qua cho anh.

Sở Sở mới được ba tháng, ngoài biết cười và ê a thì chưa biết gì khác cả, trong đôi mắt to như nai con chỉ có mẹ, bất kể là với cụ bà hay cụ ông thì cô bé cũng chỉ có hứng thú trong vài phút.

DTV

Hôm nay là tiệc một trăm ngày tuổi của cô bé, không những có cụ bà, cụ ông đã chuẩn bị những món quà như ổ khóa vàng, vòng cổ vàng, mặt dây chuyền bằng ngọc và khóa trường thọ cho cô bé, mà bà dì nhỏ Thẩm Khánh Hà còn chính tay thêu cho cô bé một chiếc vỏ chăn nhỏ, mặc dù tay nghề thêu thùa thật sự không thể khen nổi, nhưng rất đáng trân trọng vì đó là tấm lòng của bà dì nhỏ.

Mấy năm nay Tiểu Thanh làm cùng chị gái đã tiết kiệm được một số tiền, năm ngoái giá vàng rẻ nên đã mua hết vàng, vốn dĩ là định khi nào kết hôn sẽ đánh ba chỉ để dùng, nhưng sau đó xảy ra xích mích với Mục Thành Dương, cô lại bắt đầu đi học bổ túc nên không muốn kết hôn nữa, rồi lấy toàn bộ số vàng của cô đánh thành hai chiếc vòng rất nặng, còn nặng hơn cả đôi mà Liễu Liên Chi tặng, lúc này mọi người vẫn đang ở trong nhà chính, cô lấy cớ bế cô bé đi ru ngủ để bế Sở Sở về phòng ngủ của mình, đeo cho cô bé hai chiếc vòng nặng trịch mà cô bé không nhấc nổi, chơi đùa với cô bé.

Loading...