Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 686
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:26:33
Lượt xem: 46
Ông ta đã bế lên rồi, Cố Bồi cũng không tiện tranh nên nhẫn nhịn nói: “Con bé còn nhỏ, tôi đang rèn thói quen cho con bé.”
Sở Xuân Đình nhìn khuôn mặt của cô bé treo đầy hạt đậu vàng, khóc một cách tủi thân như vậy, trái tim ông như muốn tan chảy.
Lại nghe là cô bé mới bằng hạt đậu thế này đã bị cha bắt đầu cho vào quy củ rồi, cơn tức giận không dễ gì mới nén xuống được, giờ lại bùng lên: “Đứa bé mới sinh được mấy chục ngày mà cháu cho nó vào quy củ sao? Bản thân cháu đã kính già yêu trẻ chưa mà cháu đã đòi cho con bé vào quy củ?”
Rồi lại đung đưa vỗ về cô bé và nói: “Sở Sở giận rồi, đừng sợ, để cụ nội dạy dỗ cha cháu giúp cháu, đánh chừa này!”
Con người mà, một khi đã già thì dỗ trẻ con là bất chấp, thấy cháu bỗng nhiên nín khóc, tò mò nhìn lông mày đỏ của ông, ông cụ khom lưng xuống nói: “Muốn tóm lông mày à, đây, Sở Sở tóm lấy, tóm mạnh vào.”
Lại nhìn Cố Bồi như thách thức: “Đây là lông mày của cụ nội, trời sinh là để cho cháu tóm chơi.”
Vợ chồng Cố Bồi nhìn nhau và cùng cảm thấy, sau này tốt nhất là con bé vẫn nên tránh xa ông già này một chút thì tốt hơn. Nếu không sớm muộn gì cũng bị ông ta chiều quá sinh hư.
Đương nhiên cô bé vốn không thích ông cụ, cô bé làm ầm lên là vì cần mẹ.
Cô bé lúc này đã có thể phân biệt được hơi rồi, ngửi thấy hơi mẹ ở gần liền nghiêng đầu liếc nhìn mẹ một cái, chu cái mỏ nhỏ lên, tủi thân, hai mắt chớp chớp.
Cuối cùng vẫn phải là Lâm Bạch Thanh bế lên thì cô bé mới được dỗ nín.
Còn về Sở Xuân Đình, mặc dù không thể giành được quyền đặt họ nhưng cứ nghĩ đến việc chắt gái của mình được gọi là Sở Sở là ông không khỏi đắc ý trong lòng, chơi đùa với cháu chắt một lúc là về tranh thủ thời gian đúc kim châm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-686.html.]
Để mà nói về độ chơi trội thì kể cả Liễu Liên Chi đang xây tòa nhà cũng không bao giờ là đối thủ của ông Sở.
Vì vậy, vào lễ Quốc khánh năm 1994, trong bữa tiệc một trăm ngày tuổi của Tiểu Sở Sở, lúc này tòa nhà của cụ bà mới vừa được cất nóc, từ giám sát chất lượng đến điện nước đều phải tốn rất nhiều tiền, còn cụ ông thì dựa vào một bộ kim châm Côn Luân đúc lại, ngoài ra còn thêm một bộ kim châm Đông Hải vừa mới đúc đã hút hết mọi sự chú ý khi xuất hiện ở bữa tiệc một trăm ngày tuổi.
DTV
Hiệu quả của bộ kim châm mới đúc như thế nào vẫn cần phải một thời gian thử nghiệm và kiểm nghiệm, cho nên tạm thời không tiện khoe khoang quá mức.
Còn Mục Thành Dương, bác sĩ Lưu: Lưu Phương mấy bác sĩ của Linh Đan Đường và mấy vị chuyên gia già khám chữa bệnh nội trú ở Linh Đan Đường hôm nay đều có quà mừng cho chủ nhà, Lưu Phương đã khử trùng sơ bộ cây kim, tự thử kim châm Côn Luân mới lên người mình, theo như cô ấy cảm thấy, nó không khác nhiều so với cây kim gốc.
Điều này lại khiến Sở Xuân Đình được một phen tự cao tự đại. Mà vì ông ta có lông mày màu đỏ nên Sở Sở càng thích ông ta, thích nắm lấy lông mày của ông ta mà.
Nhưng nếu là Liễu Liên Chi muốn bế cháu, Cố Bồi sẽ giao cô bé ngay cho bà, sau khi để bà bế anh cũng sẽ không để ý nhiều nữa, nhưng giao cho ông ta thì canh như canh trộm, chỉ cần ông ta bế cô bé là Cô Bồi sẽ nhìn chằm chằm, không chớp mắt.
Đó chưa là gì, ông ta vừa mới bế cô bé được một lát, còn chưa ấm hơi đã bị Liễu Liên Chi bế đi mất. Sau khi cô bé được bế đi Cố Bồi mới chịu ăn miếng cơm, điều này khiến trong lòng ông cụ rất khó chịu.
Khỏi phải nói ông ta khó chịu đến thế nào khi Lâm Bạch Thanh hết cữ, chính thức phải đi làm, Liễu Liên Chi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cô. Bà cụ là một người cuồng công việc, hơn tất cả việc bà chú tâm hàng đầu luôn là sự nghiệp của cháu gái mình.
Lúc này bà bế Tiểu Sở Sở và nói: “Thanh Thanh, vừa rồi mẹ cháu có nói cấp trên của mẹ cháu có quen một nhân viên làm việc ở Hiệp ước Hợp tác sáng chế PCT, một nữ tiến sĩ, bị mắc…” Im lặng một lúc, bà nói tiếp: “Ung thư vú. Thời gian trước cháu phải nghỉ ngơi nên mẹ cháu không hỏi cháu, hôm nay mẹ cháu nhờ bà hỏi cháu xem thuốc trung y có chữa được ung thư v.ú không.”
Vì là vấn đề phụ khoa nên bác sĩ Lưu đã chen vào hỏi: “PCT là cái gì thế ạ, nữ tiến sĩ mắc ung thư vú, vậy cũng quá là lãng phí nhân tài rồi, bác gái bác hỏi cụ thể qua chưa ạ, là loại ung thư nào ạ?”
Cái gọi là PCT, được thành lập vào năm 1970, tên tiếng Trung là Hiệp ước hợp tác bằng sáng chế quốc tế và tiền thân của nó là cuộc cạnh tranh Công ước Paris nổi tiếng, chủ yếu liên quan đến việc kiểm tra, đệ trình và kiểm tra các bằng sáng chế khác nhau.
Và cho dù trung y muốn đăng ký bằng sáng chế cho thuốc hoặc châm cứu điện trị liệu, trước tiên họ phải nộp đơn đăng ký với PCT.