Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 682

Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:26:27
Lượt xem: 18

Chớp mắt con bé đã được hai tháng, Lâm Bạch Thanh cũng chính thức chuẩn bị đi làm lại. Bây giờ Sở Xuân Đình mới đến tận nơi để thực hiện chiêu trò của mình.

Cố Bồi tích lũy được hai năm nghỉ phép nên bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, sáng sớm thức dậy đã ra chợ mua thức ăn.

Lâm Bạch Thanh thấy thời tiết đẹp nên đã đặt cô nhóc giữa sân, còn cô thì ngồi bên cạnh đứa bé, đang xem “Báo trung y Nội Mông” kỳ mới nhất.

Trên kỳ báo mới nhất này lại đăng một tin khiến cô rất muốn bắt người bí ẩn kia trói đến Linh Đan Đường để người đó giao ra kết quả nghiên cứu khoa học trọng đại ấy cho cô ngay.

Tên của nó là: “3D hóa kinh lạc.”

Mạch m.á.u của con người là một mạng lưới, hệ thống dây thần kinh cũng thế, chúng ta có thể thấy được nó thông qua giải phẫu học, kinh lạc cũng là một mạng lưới nhưng nó lại không thể thấy, cũng không thể chạm vào, trong ngành trung y đều là thầy dạy trò, ai nấy cũng từ từ học, từ từ tìm hiểu, ngộ ra được thì chính là một bác sĩ giỏi, đ.â.m kim xuống rất có hồn, đương nhiên lúc châm cứu cũng châm đúng bệnh, nhưng nếu không ngộ ra được thì lại trở thành lang băm, lúc châm cứu cũng chỉ đang giả vờ, không chữa được bệnh, còn có một số thầy thuốc Mông Cổ vừa châm một kim lên lên thần kinh của bệnh nhân thì cho dù người đó có đang yên đang lành thì cũng trở nên què quặt có tật, đây cũng nguyên nhân mà ngành trung y vẫn chưa thể hệ thống hóa ra được.

Nó bị trói buộc theo một công thức được định sẵn, nên từ đầu đến cuối không cách nào phát triển theo con đường chẩn đoán chính xác được.

Còn “3D hóa kinh lạc” mà người bí ẩn kia nhắc đến là nghiên cứu xem trung y nên làm thế nào mới có thể đột phá ở phương diện này.

Lâm Bạch Thanh sắp phải mở rộng sân, một tòa nhà cao hai mươi sáu tầng, cô có thể xây bệnh viện, còn có thể xây trường học, phòng thí nghiệm, nhưng cô lại thiếu nhân tài chuyên nghiệp, thế mà ngay vào lúc này lại có một nhân tài có thể thấy nhưng lại không chạm vào được, đúng là khiến người ta sốt ruột.

Cô đang suy nghĩ về chuyện này thì đột nhiên nghe thấy Sở Xuân Đình đang dịu dàng nói: “Con bé cười kìa, lại còn cười với ông nữa.”

Lâm Bạch Thanh nhìn thì sang con bé mới được cha tắm rửa sạch sẽ, được quấn trong lớp tã bọc mềm mại, cô nhóc đúng thật đang cười toe toét, còn đang cười với Sở Xuân Đình mà mình gặp lần đầu nữa.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-682.html.]

Từ lúc đầy tháng là con bé đã biết cười rồi.

Cô nhóc này cũng rất thích cười, gặp ai cũng cười, cả ngày đều vui vẻ.

Nhưng Sở Xuân Đình là người rất đáng sợ, tóc bạc lưa thưa vài sợi, còn có cặp chân mày rất dài, trông như Thọ Tinh, mỗi lần tức giận thì dựng cả lên, vui vẻ thì rũ xuống, trông rất dọa người, cục cưng của cô cũng gan dạ thật, không những không sợ ông cụ mà còn dám cười với ông ta nữa sao?

Theo lý thì Cố Bồi không cho ông ta nhìn mặt đứa bé, nếu ông cụ có khí phách thì sẽ không gặp, lúc ông ta đến cũng cố gắng nhẫn nhịn, chuẩn bị để chính tay Cố Bồi bế đứa nhỏ đến trước mặt ông ta thì ông ta mới chịu bế.

Nhưng đứa bé lại đang cười với ông ta, ông ta còn có thể không bế sao? Ông cụ khom người, bế đứa nhỏ từ trong nôi lên.

Một đứa bé mới hai tháng tuổi thôi mà, nhẹ như lông ngỗng vậy.

Cô bé như một cục bột tròn trịa, trắng trẻo, còn có đôi mắt hai mí nhưng lại không giống với đôi mắt hai mí của Lâm Bạch Thanh, hai mí của cô bé lộ ra ngoài, mỗi khi cười thì hai mắt cong nên như vầng trăng, cô bé vẫn chưa mọc răng, hàng nướu lộ ra ngoài, khi cười thì nước bọt đều chảy hết ra ngoài.

Đừng thấy con bé trông nhỏ xíu thế này nhưng tay chân lại rất mạnh, ngay vào lúc ông cụ muốn trêu thì đột nhiên cô bé đạp mạnh, xém chút nữa ông cụ đã bế không chắc, còn dọa con bé một phen nữa.

Ngắm nhìn kỹ hơn, ông cụ càng nhìn càng thích, sau đó ngửi thấy trên người cô bé lại không hề có mùi sữa như những đứa trẻ bình thường, ngược lại còn rất thơm nữa, ông ta không kìm lòng được cúi người xuống ngửi thêm một chút, nhưng ngày vào lúc ông ta định khom người xuống thì nghe thấy một tiếng ho lạnh lùng, còn có tiếng giậm chân.

Không cần nói cũng biết là Cố Bồi đi chợ về rồi.

Chiêu ông cụ kiềm chế hai tháng đến rồi đây, đương nhiên ông cụ cũng không muốn người đàn ông họ Cố này xem thường mình ngay tại nhà họ Cố nên vội vàng buông đứa trẻ xuống, nhưng nhanh như cắt nhóc con này huơ tay múa chân, vung ngay nhổ lông mày của ông cố.

Có lẽ cô bé cảm thấy lông mày dài chơi rất vui nên bàn tay nhỏ ấy cứ nắm mãi không chịu buông ra.

Loading...