Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 678
Cập nhật lúc: 2024-12-07 07:26:21
Lượt xem: 21
Ông ta khựng lại một lúc rồi hỏi ngược Cố Bồi: “Ai nói kim gãy thì không thể khôi phục lại nguyên trạng được?”
Thấy Cố Bồi không nói gì, ông ta liếc ra xa nhìn cục cưng nhỏ bé mỉm cười, sau đó ánh mắt trở nên đầy khiêu khích, như thế đang nói sẽ có một ngày tôi sẽ bắt cháu bế đứa nhỏ đến trước mặt tôi.
Trông bộ dạng càng già càng xảo trá của ông ta, rồi lại nhìn xuống những bước chân mạnh mẽ, Cố Bồi quay đầu lại nói với vợ mình: “Sao anh cứ cảm thấy hình như ông ta muốn lấy mạng Hashimoto Juichi thế?”
Lâm Bạch Thanh cũng cảm thấy như thế.
DTV
Cô vốn cho rằng ông ta cũng sẽ tìm vài tên giang hồ đánh Hashimoto Juichi một trận y như cách mà ông ta xử lý Hashimoto Kuro rồi thôi, nhưng hôm nay thấy cơn giận của lão già này bốc cao ngút ngàn như thế thì hình như ông ta định phạm tội thật.
Mặc dù toa thuốc rất quan trọng nhưng lại không quan trọng bằng châm cứu bằng điện xung độc quyền.
Bởi vì nó mới là mấu chốt quan trọng nhất trong việc chữa trị bệnh Parkinson, nhưng muốn xin cấp bằng sáng chế cho điện xung trị liệu thì tìm ra người bí ẩn viết ra bài báo trong “Báo trung y Nội Mông” quan trọng hơn việc g.i.ế.c c.h.ế.t Hashimoto Juichi.
Dù sao gia tộc nhà máy Hashimoto cũng rất lớn, c.h.ế.t một Hashimoto Juichi thì còn một đống Hashimoto khác, chẳng lẽ Sở Xuân Đình có thể g.i.ế.c hết tất cả sao, hơn nữa không thể không nói, một mạng người thôi đã đủ để ông cụ bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi.
Huống hồ cho dù bất cứ lúc nào, trong điều kiện thế nào thì cũng thể tùy tiện cướp đi mạng sống người khác được.
Hai vợ chồng họ nhìn nhau, cuối cùng cô nói với Cố Bồi: “Mặc kệ ông ta đi, dù gì ông ta cũng lớn tuổi thế này rồi, thứ ông ta có là thủ đoạn, cho dù làm gì thì cũng sẽ không viết rõ lên mặt, hơn nữa Hashimoto Juichi cũng sẽ không dễ dàng bị ông ta làm gì đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-678.html.]
Hashimoto Juichi nham hiểm xảo quyệt, Sở Xuân Đình thì lắm mưu nhiều kế, hai người họ có thể xem là kỳ phùng địch thủ.
Là một người bình thường, vợ chồng Cố Bồi chỉ có thể nhìn. Hơn nữa Lâm Bạch Thanh vừa sinh con xong nên vô cùng yếu ớt, đơn giản mà nói là không quản được nhiều chuyện, chỉ có thể lo cho cục cưng của mình thôi. Nói ra thì nhóc con của cô đúng là cô nhóc lý tưởng trong mắt mọi người.
Nếu như con bé thích ăn gì đó hoặc là lỡ đi nặng hay đi tiểu, tiếng khóc ré lên nghe tràn đầy năng lượng, âm thanh to rõ, hai cái chân nhỏ đạp rất mạnh, nhưng chỉ cần ăn no thì sẽ không khóc cũng không làm ồn, cũng không cần ai ôm ấp dỗ dành, nằm trong nôi chơi một mình.
Đến tối, rất nhiều đứa bé đều có thói quen khóc đêm, nhưng con bé thì không, đôi mắt sáng rực, lúc thì nhìn theo mẹ, lúc thì nhìn theo cha, hoặc là vô thức lắc lắc cái tay nhỏ xíu của mình, rồi lại đạp chân lên, yên lặng ngoan ngoãn như một chú chim cút vậy.
Chớp mắt đã sang đến ngày thứ ba, đến lúc xuất viện về nhà rồi.
Lâm Bạch Thanh cũng không ngờ chính vào hôm nay cô lại có thể chứng kiến cuộc giao chiến của hai lão hồ ly. Hơn nữa thần tiên đánh nhau sẽ khiến người vô tội vạ lây, nếu như không phải Cố Bồi phản ứng nhanh, kỹ năng lái xe tốt thì xém chút nữa cô đã bị vạ lây rồi.
Nói ra thì sau dỡ hàng xuống, Cố Bồi đã đổi miếng sticker dán xe “Trong xe có thai phụ” thay bằng “Trong xe có trẻ em”
Hơn nữa thời gian này anh cố ý đến thành phố cảng một chuyến để mua ghế ngồi cho trẻ em, lúc lên xe đứa bé có thể có chỗ ngồi riêng của mình. Bởi chiếc ghế ấy hơn tám đồng nên lúc Cố Bồi lắp vào đã thu hút rất nhiều người vây quanh xem. Đương nhiên mọi người đều không dám tin, đều cảm thấy quân y Cố đang lãng phí tiền bạc. Đứng ở góc độ của họ, tỷ lệ trẻ nhỏ xảy ra tai nạn giao thông thật sự nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, hành động này như vẽ rắn thêm chân*, đúng là thừa thãi.
(*) Nguyên văn của tác giả là 脱了裤子放屁: dùng để chế giễu người khác làm việc dư thừa.
Cố Bồi không nói gì, như thường lệ, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ thơm tho cho cục cưng vào mỗi buổi sáng, sau đó sẽ đến khoa nhi để kiểm tra sơ bộ cho đứa nhỏ, đến trưa là có thể xuất viện về nhà rồi.
Lúc này Lâm Bạch Thanh không hề biết ông cụ Sở sắp giở trò gì. Vừa lên xe Cố Bồi đã nhắc đến một chuyện; “Thanh Thanh, nên thêm con mình vào hộ khẩu rồi.”