Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 655
Cập nhật lúc: 2024-12-06 21:39:07
Lượt xem: 33
Trước hết nói về Hashimoto Juichi, lúc này ông ta đã ở khách sạn Đông Hải. Vì là khách của Sở Y tế nên ở khách sạn theo quy cách, chỉ có thể tiếp đãi trong khách sạn chuyên dành cho khách quý thuộc lãnh đạo cấp bộ trở lên.
Khách sạn chuyên dành cho khách quý này nói ra cũng có lịch sử lắm, nó đã từng thuộc khu Tô giới Pháp trong thời kỳ Dân Quốc, là kiến trúc gồm bốn tòa nhà biệt lập kiểu Pháp, sau này được bảo tồn như văn vật lịch sử, nói không với người ngoài, chỉ mở cho lãnh đạo cấp bộ trở lên hoặc có nhiệm vụ tiếp đãi cấp tỉnh, và lúc các đơn vị cấp tỉnh tổ chức sự kiện.
Hashimoto Juichi gửi yêu cầu tới Sở Y tế hy vọng có thể bao trọn cả khách sạn này, Sở Y tế cũng đã đồng ý, nhưng hôm qua Sở Y tế phát hiện Sở thương mại có một nhà nghệ thuật gia già cũng muốn tổ chức triển lãm tranh sách ở đó và cũng đã đăng ký xong từ lâu, thế là Hashimoto Juichi chỉ đành để bản thân ấm ức, chỉ có thể ở hai tòa trong đó.
Mà hai tòa còn lại thì thuộc quyền sử dụng của Sở thương mại.
Dĩ nhiên Hashimoto Juichi không được vui cho lắm, nhưng cũng hết cách, suy cho cùng nước Hoa có phái Tân N, ước gì có thể thờ cúng nhóm công dân nước N họ như tổ tiên, cũng có một nhóm cứng đầu cứng cổ thấy họ thì hận, mà đang dưới hiên nhà của người ta cũng không thể không cúi đầu, ông ta cũng chỉ có thể nhịn nhục vì chữa bệnh.
Hashimoto Juichi là thế hệ nhỏ tuổi nhất trong gia tộc Hashimoto, năm nay mới 55 tuổi.
Giống với Hashimoto Kuro lần trước, ông ta cũng mảnh khảnh, dáng cũng khá thấp bé.
DTV
Nhưng không phải là một tên chân vòng kiềng và có một hàm răng sâu xấu xí như Hashimoto Kuro, ông ta có một hàm răng trắng bóc đều rang, còn có cặp mắt hoa đào trời cho, xem ra thời còn trẻ là một tiểu bạch kiểm dung mạo tuấn tú.
Dĩ nhiên nếu không phải nhờ có dung mạo tuấn tú, ông ta cũng không thể khiến Trác Ngôn Quân mê mẩn đến thất hồn lạc phách.
Giờ đây tuổi tác đã cao, dưới cặp mắt hoa đào của ông ta có hai bọng mắt nhập nhèm, trông cũng chỉ hơi già và xuống sắc, cả người phảng phất như chưa tỉnh ngủ, nhưng một khi ông ta nổi giận, đôi mắt ấy vừa bén nhọn như chim ưng vừa sáng ngời, mới có thể khiến người ta nhận ra rằng tâm cơ ông ta thâm sâu cỡ nào.
Mắc bệnh Parkinson chưa tròn một năm, ông ta luôn gắng sức khống chế và cũng che giấu rất tốt chuyện bị run tay, ngoại trừ trước mặt Trác Ngôn Quân ra thì ông ta không hề bị run trước mặt thư ký.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-655.html.]
Nhưng hôm nay, ngay lúc này, ông ta lại không thể khống chế được trước mọi người, bàn tay luôn run rẩy không ngừng. Vì tính đến hiện tại thì ông ta đã phái ra bốn chiếc xe rồi, kết quả toàn bộ đều bị đụng hỏng giữa đường.
Ông ta cầm ống châm của kim châm Côn Luân trong tay, vẫn chưa chịu tin, hỏi ngược lại thư ký: “Xác định bốn chiếc bị đụng hết?”
Thư ký lúng túng gật đầu: “Vâng.”
Hashimoto Juichi run tay suốt, để kim châm lên đầu gối, túm lấy một bức ảnh trên bàn. Nếu Lâm Bạch Thanh thấy bức ảnh này chắc sẽ rất quen thuộc, vì nó chính là bức ảnh chụp Sở Xuân Đình đến thăm Hashimoto Kuro sau khi ông ta bị Cục Công an đánh gãy tay.
Trên bức ảnh Hashimoto Kuro bị Sở Xuân Đình siết lấy cánh tay gãy, đau đến mức mặt mày dữ tợn, mà Sở Xuân Đình thì sao, tóc trắng, lông mày đỏ, mũi diều hâu, nụ cười ngang ngược lại hống hách, mặt mày vừa nham hiểm vừa xảo trá.
Đều là hồ ly ngàn năm, Hashimoto Juichi hiểu ra bốn chiếc xe bị đụng không thoát khỏi liên quan với tên cáo già này. Mà Sở Xuân Đình, tên xã hội đen có tiếng ở Đông Hải còn là chuyên gia của Sở Văn hóa, lần trước Hashimoto Kuro đã gục trong tay ông ta, Hashimoto Juichi không thể không đề phòng.
Đương nhiên, người có Trương Lương của người, ta có Sở Huệ Vương của ta, ngày xưa lúc Hashimoto Kuro bị phế cánh tay, Hashimoto Juichi đã biết sự lợi hại của Sở Xuân Đình nên cũng đã có phòng bị rồi.
Ông ta nhìn quét qua Trác Ngôn Quân với ánh mắt u ám, nói bằng tiếng trung: “Đi gọi điện thoại, bảo cô Lâm tự đến.”
Lại nói với thư ký bằng tiếng nước N: “Bố trí tất cả máy quay phim, chuẩn bị quay.”
Thư ký gật đầu: “Vâng!”
Còn chưa biết chữa bệnh phải mất mấy ngày, hôm nay cũng chỉ mới bắt đầu, hơn nữa đón người cũng chỉ là chuyện nhỏ, cũng lắm thì bảo Lâm Bạch Thanh tự đến, hợp đồng cũng ký rồi nên cô phải chữa bệnh cho ông ta, còn phải giải thích toàn bộ quá trình, hơn nữa còn phải thỏa mãn tất cả điều kiện ông ta đưa ra mới có thể lấy được kim châm.
Nếu kim châm vẫn còn trong tay ông ta, ông ta có gì phải sợ?