Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 620

Cập nhật lúc: 2024-12-06 21:34:27
Lượt xem: 19

Trái lại Lâm Bạch Thanh đã nôn cả buổi chiều, dạ dày của cô chứa đầy dịch vị kết tủa, chua chua, nhớp nháp và dinh dính, chất bẩn tanh tách và vị trí rất khéo, một cơn nôn ra tưới từ trên cổ xuống đến sau lưng Trác Ngôn Quân. Một luồng chất lỏng nóng từ phía sau lưng Trác Ngôn Quân chảy xuống.

Thói quen sạch sẽ của Cố Bồi là di truyền từ Trác Ngôn Quân, hơn nữa vừa rồi Lâm Bạch Thanh còn đẩy cái c.h.ế.t của con gái lên bà ta. Việc này khiến bà ta chịu sự đả kích lớn, Trác Ngôn Quân lập tức mất khống chế, vươn cổ hét lên.

Lâm Bạch Thanh cũng thấy choáng váng trời đất quay cuồng, khó chịu, buông mẹ chồng ra, bám vào lan can hàng rào bằng sắt mà nôn ra.

Trác Ngôn Quân không ngừng hét chói tai “Help me”. Đúng lúc nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu Triệu Tĩnh và bác gái Đỗ đang xem trò vui, liền nhào tới, vừa khóc vừa ồn ào: “Lâm Bạch Thanh là con dâu của tôi, chính con nhỏ đó đã đánh tôi, nó đánh tôi!”

Linh Đan Đường có ồn ào, từ trước đến nay không thể thiếu mẹ chồng nàng dâu Triệu Tĩnh đến xem. Mà hai người vừa nhìn liền có thể nhận ra người phụ nữ này chính là mẹ của Cố Bồi.

Gương mặt của bà ta và Cố Bồi quá giống nhau, từ màu da đến các đường nét trên khuôn mặt đều giống nhau như đúc. Vừa rồi hai người mẹ chồng nàng dâu cô ấy hóng chuyện cả buổi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng theo đạo lý gia hòa vạn sự hưng, vẫn là phải giảng hòa với nhau, hai người một bên giúp đỡ.

Bác gái Đỗ nói với Lâm Bạch Thanh trước: “Bác sĩ Tiểu Lâm, đây là mẹ chồng của cháu, từ trước đến nay cháu luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, sao lại đánh nhau với bà ấy?”

Triệu Tĩnh cũng nói hùa theo: “Chị đỡ người về nhà giúp em, có gì thì về nhà thương lượng rồi nói chuyện cho tốt, từ từ nói.” Sau đó lại nhỏ giọng khuyên bảo: “Tiểu Lâm, đây là mẹ chồng của em, em như vậy là không lễ phép, quân y Cố sẽ tức giận đó.”

DTV

Nhưng ngay lập tức, cả hai đều há hốc mồm.

Bởi vì họ nhìn thấy Cố Bồi không những không tức giận, mà còn tiến lên vỗ nhẹ vào lưng Lâm Bạch Thanh giúp cô dễ thở, đồng thời còn lấy ra khăn tay lau chất bẩn ở miệng cô.

Còn mẹ anh, anh còn chưa có liếc nhìn đến một cái.

Bác gái Đỗ chưa từng thấy đứa con trai nào bất hiếu như vậy, chịu một chấn động lớn, thăm dò nói: “Quân y Cố, nếu không cháu đến xem mẹ cháu trước đi, hình như bà ấy rất khó chịu.”

Triệu Tĩnh hiểu tính cách của Cố Bồi hơn, nói thử: “Hay là tôi đỡ mẹ Cố về nhà anh trước nhé?”

Hai người họ cũng vì muốn tốt cho Trác Ngôn Quân, thấy bà ta khó chịu, muốn cho bà ta nhanh về nhà thay quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-620.html.]

Nhưng bọn họ mới định đến đỡ bà ta, Trác Ngôn Quân lập tức thét chói tai: “Tôi không muốn đi vào cái ngõ bẩn thỉu đó.”

Bà ta là vợ của phó chủ tịch nhà máy Hashimoto, bà ta đến là vì muốn tha thứ cho một tội nhân.

Với lại cái ngõ nhỏ dơ bẩn vừa hẹp vừa dài này, ai biết bên trong là nhà ở kiểu gì, Trác Quân Ngôn sẽ không vào đó.

Chỉ vào Cố Bồi, bà ta vẫn với thái độ kiêu căng và thương hại nói: “Pio, tao có thể tha thứ cho mày thêm một ngày, chậm nhất là ngày mai, đến nhà hàng Đông Hải gặp tao, nếu không…”

Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng nôn xong, kéo chồng ra sau lưng, hỏi lại: “Nếu anh ấy không đến thì sao?”

Vì trên người Trác Ngôn Quân dính bẩn mà cơ thể gian nan cứng ngắc, lạnh lùng cười, chỉ vào Linh Đan Đường nói: “Sự trừng phạt đến từ thượng đế, sẽ giáng xuống mày cùng với dược đường của mày, đến lúc đó dược đường này sẽ ầm ầm sụp đổ. Lâm Bạch Thanh, lúc đó đừng trách sao tao không nhắc nhở mày.”

Bác gái Đỗ nghe xong không hiểu gì cả, nhỏ giọng hỏi Lâm Bạch Thanh: “Người mẹ chồng này không tin Phật à, sao hở ra là thượng đế trừng phạt. Những thứ đó không thể tin được, cháu khuyên bà ấy đi, đừng tin.”

Triệu Tĩnh cũng nói: “Tiểu Lâm, mẹ chồng em có bệnh phải không?”

Lâm Bạch Thanh phì cười: “Đúng vậy, bà ấy có bệnh thật, bệnh tâm thần!”

“Ai da, vậy cháu phải cố gắng khám bệnh kỹ một chút.” Bác gái Đỗ nói xong, nghe thấy: “Ối, cơm khét rồi.”

Triệu Tĩnh nhìn mẹ chồng: “Không xong rồi, vừa rồi mẹ ra ngoài không tắt lửa.”

“Con ra muộn hơn mẹ, sao con không tắt lửa?” Bác gái Đỗ hỏi ngược lại. Hai người mẹ chồng nàng dâu liếc nhau, không hóng hớt nữa, chạy về lo cơm nước.

Cả người Trác Ngôn Quân dinh dính nhớp nháp, run rẩy chỉ tay vào Cố Bồi hét chói tai: “Mau đưa tao rời khỏi đây, nhanh lên.”

Trước kia, Cố Bồi từng như thế, mặc kệ mẹ có gào, mắng, nhéo, đánh anh như thế nào, chỉ cần là bà ta có điều gì sai bảo, bất kể là chuyện gì, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa anh đều không chút do dự.

Nhưng hôm nay, trước tiên là anh không nói lời nào để phòng bảo vệ bắt giữ.

Loading...