Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-12-06 21:34:21
Lượt xem: 29
Đương nhiên rồi, vì đời trước cô là lương y, nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách của mình nên cô chỉ làm bác sĩ thôi, không tiếp xúc gì với bên ngoài cả. Sau khi Linh Đan Đường sụp đổ, cô lại đến bệnh viện quân y, cũng không tiếp xúc gì với bên ngoài như cũ.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy, vào một năm trước khi cô đến nước M, cô từng xin viên thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp để đánh mạnh vào nhà máy Hashimoto, mượn kim châm để trị bệnh cho Tiểu Nhã.
DTV
Từ đó trở đi, cô và cả nền trung y mà cô đại diện đã lọt vào tầm ngắm của nhà máy Hashimoto. Lúc đó Trác Ngôn Quân vừa khéo được gả cho một phó chủ tịch của nhà máy Hashimoto, bọn họ có thể hành động không? Hơn nữa chuyến đi lần này của Trác Ngôn Quân rất kì lạ.
Bà ta là mẹ đẻ của Cố Bồi, Cố Bồi lại là chuyên gia điều trị chiến lược của bộ đội hải quân. Bởi vì Cố Bồi không muốn gặp bà ta nên đã dặn dò bên Bộ Tư lệnh Hải quân hỗ trợ phối hợp từ trước, không cấp visa cho Trác Ngôn Quân để bà ta nhập cảnh.
Dưới tình huống không thể nhập cảnh được, Trác Ngôn Quân lợi dụng cơ hội trao đổi đồng bào giữa hai bờ để tìm một người cháu gái cùng họ với mình, lấy thân phận đi thăm cháu gái để nhập cảnh vào nước.
Mà càng trùng hợp hơn là đứa con mắc tâm bệnh của “cháu gái” Trác Á của bà vừa được Cố Bồi làm phẫu thuật, nói bà ta đến đây không có mục đích gì, Lâm Bạch Thanh cũng không tin.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là rốt cuộc Cố Bồi đã làm gì mà Trác Ngôn Quân lại hận anh đến như vậy?
Trải qua một cơn nôn nghén, Lâm Bạch Thanh không ngờ nó lại khó chịu đến vậy. Cô muốn nhịn xuống nhưng lại không nhịn được, thế nên cô bảo Cố Bồi đi lấy cốc nước cô đặt trong phòng khám, chuẩn bị uống miếng nước để đè nén.
Cũng rất nhanh, Cố Bồi vừa mới vào phòng khám thì bên ngoài lại vang lên tiếng xe. Lâm Bạch Thanh thấy có một chiếc xe quân đội dừng ngoài cửa sắt, người lại xe của Cố Bồi là Tiểu Mã bước xuống xe, sau khi xuống xe thì nhìn vào trong sân của Linh Đan Đường, thấy Lâm Bạch Thanh thì cười vẫy tay với cô rồi sau đó mở cửa xe. Ngay sau đó, một đôi giày da màu trắng ngà bước xuống xe, rồi sau đó là chiếc quần ống đứng và một bộ âu phục dài vừa phải.
Lâm Bạch Thanh chỉ vừa nhìn người xuống xe một cái thì đã nhận ra, đây là mẹ của Cố Bồi: Trác Ngôn Quân.
Bà ta khoảng chừng gần năm mươi tuổi, mái tóc dài xõa bồng bềnh, khuôn mặt và chiếc mũi vô cùng giống Cố Bồi. Làn da cũng rất trắng, nhưng có lẽ là có vấn đề về thận và gan, chức năng tạo m.á.u của cơ thể không đủ nên màu da có phủ một lớp vàng nhợt nhạt.
Ban nãy khi Mục Thành Dương rời đi thì anh ấy đã khóa cửa sắt lại. Mà lát nữa Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi sẽ đi ra từ cửa chính của phòng khám rồi khóa cửa chính lại, khóa cả trước và sau của sân không sót cái nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-616.html.]
Thể nên Tiểu Mã đẩy cửa nhưng không đẩy được thì nhận ra cửa đã khóa rồi.
Anh ta cười, chỉ vào Trác Ngôn Quân nói: “Chị dâu, người này nói bà ấy là mẹ của quân y Cố, buổi chiều cứ mãi điều tra ở bên phòng cảnh vệ, lập hồ sơ, ban nãy vừa mới làm xong nên lãnh đạo bảo tôi đưa bà ấy sang tìm quân y Cố.”
Tuy rằng Trác Ngôn Quân không biết Lâm Bạch Thanh, nhưng cũng từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ở nhà.
Hơn nữa khi đó Lâm Bạch Thanh ‘cướp lấy’ kim châm ở bệnh viện Hán Đường là lúc cô lấy đi kim châm từ tay của chồng bà ta. Thế nên tuy chưa từng gặp nhưng bà ta cũng chẳng xa lạ gì với Lâm Bạch Thanh.
Vào buổi chiều, Cố Bồi vừa gặp mẹ ruột chưa nói được mấy câu đã ném bà vào phòng cảnh vệ.
Suốt cả một buổi chiều, Trác Ngôn Quân là phu nhân của phó hội trưởng nhà máy Hashimoto nước N, vậy mà lại bị mấy đứa cảnh vệ Đại Lục hỏi chuyện cả buổi, nói khô cả miệng.
Tuy Cố Bồi là do bà ta sinh ra, nhưng anh cũng là đứa trẻ mà bà ta ghét nhất. Bà ta đến thăm anh, muốn cho anh cảm nhận tình thương của mẹ, bà ta thấy đó đã là ơn phước lắm rồi.
Vậy mà đứa con của không cảm kích thì thôi, còn mấy thằng nhóc Đại Lục tra khảo bà ta? Bà ta lay cửa sắt hỏi: “Cô là Lâm Bạch Thanh?”
Lâm Bạch Thanh đứng dậy hỏi: “Bác có việc gì?”
Trác Ngôn Quân lay cửa hai cái, bà ta cau mày, giọng điệu ra vẻ chê bôi: “Bảo Pio ra đây, tôi muốn gặp nó.”
Bà ta vừa kiềm nén sự giận dữ, vừa kích động nói: “Nó vẫn giống khi còn nhỏ như đúc, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn, lảng tránh. Nó là một đứa yếu đuối, hèn nhát như vậy.”
Bà ta rống lên thật to gây ồn ào đến sự yên tĩnh của hàng xóm xung quanh, họ bước ra nhìn về phía của cô.
Lâm Bạch Thanh dứt khoát nói: “Bác à, đây là phòng khám trung y của tôi, không phải là bệnh viện tâm thần. Bác bị bệnh thì nói cho rõ bị bệnh gì, tôi khám cho bác, bác bị tâm thần phân liệt thì tôi chỉ có thể đưa bác đến bệnh viện tâm thần thôi.”