Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 611

Cập nhật lúc: 2024-12-06 21:34:13
Lượt xem: 25

Thấy Cố Bồi gật đầu, anh bảo vệ lập tức cúi chào: “Vâng, tôi làm ngay!” Anh ấy chạy về phía trước, cúi chào với Trác Ngôn Quân rồi nói rõ mục đích: “Thưa bác, xin bác đi với cháu một chuyến.”

“Cậu… cậu cái thằng nhóc đại lục này, cậu muốn làm gì, cậu muốn vi phạm quyền tự do thân thể của tôi à?” Trác Ngôn Quân hỏi.

Anh bảo vệ nói: “Không không, chỉ mong bác có thể phối hợp điều tra với cháu thôi ạ.”

Trước khi đến, Trác Ngôn Quân đã từng nghĩ Cố Bồi của trước đây khao khát tình mẹ như vậy, tha thiết mong bà ta có thể nhìn anh nhiều một chút, sẽ rất muốn bà ta chủ động đến gặp anh, không chừng còn giống như trước đây, kích động đến mức choáng váng, ngất đi.

Nhưng bà ta phải trơ mắt nhìn anh và bảo vệ chào hỏi xong, không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái mà quay đầu đi.

Con trai của bà ta mặc một bộ quân trang nội địa, ánh mắt rét lạnh tựa như quân hàm bằng bạc.

Anh cứ vậy mà đi, chẳng thèm quay đầu.

Về chuyện mẹ Cố Bồi đột nhiên đến, đương nhiên anh phải báo cáo lại với tham mưu trưởng Lục của Bộ Tư lệnh Hải quân, còn phải mời phòng tình báo vào cuộc phân tích xem vì sao một phu nhân của phó chủ tịch công ty nước N như bà ta lại đến đây.

Đã lâu rồi tham mưu trưởng Lục chưa gặp Cố Bồi, ông nói: “Không thì buổi tối tôi tìm cậu ăn cơm, chúng ta tâm sự với nhau nhé?”

“Giờ làm việc rồi gặp, tôi…” Cố Bồi còn chưa dứt lời, tham mưu trưởng Lục hỏi: “Lại có cuộc phẫu thuật sao? Có phải bệnh viện quân y sắp xếp cho cậu rất nhiều cuộc phẫu thuật phải không? Có muốn tôi báo để sắp xếp ít lại chút không?”

DTV

Anh thuộc chuyên gia nghiên cứu về bộ đội tác chiến kiêm cả người đi theo để phẫu thuật cho quân nhân. Khi có thời gian rảnh mới phẫu thuật, anh chủ yếu tập trung vào phương diện nghiên cứu phát triển thuốc và nhiệm vụ tác chiến.

Nhưng gần đây Cố Bồi luôn bảo bận, dĩ nhiên tham mưu trưởng Lục sẽ hỏi thăm một chút.

“Không không, không phải là vấn đề về công việc, là do chuyện trong nhà tôi… Tóm lại giờ làm việc gặp sau.” Cố Bồi nói xong thì cúp điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-611.html.]

Vốn dĩ anh muốn gọi điện thoại cho vợ để nói chuyện nhưng lại sợ nói qua điện thoại thì lại không được rõ ràng. Chưa đến giờ tan làm, trong sự luống cuống, lần đầu tiên Cố Bồi rời đơn vị đề về nhà sớm hơn thời gian tan làm.

Lại nói về nơi khác, Linh Đan Đường.

Đã sắp đến giờ tan làm rồi, Tiểu Thanh đếm bệnh nhân qua lại trên hành lang, rồi lại nhìn sang bệnh nhân đang được trị liệu trong phòng khám bệnh. Cô ấy tính toán thời gian, cũng được, khoảng trước bảy giờ hẳn là được tan làm rồi.

Chị gái mang thai, phải ăn ngon một chút, cô sắp xếp đâu ra đấy cho bệnh nhân cuối cùng rồi sẽ về nhà nấu cơm.

Xuống lầu, cô còn phải tiện thể quan sát sân sau. Bởi vì hôm nay có một người khách bất ngờ đến, đó là giám đốc Sở Hứa của sở y tế tỉnh. Ông ấy đã trò chuyện với Lâm Bạch Thanh trong phòng thuốc ở sân sau, cũng đã uống được mấy chén trà.

Tuy rằng không biết hai người bọn họ nói về chuyện gì, nhưng chắc không phải là chuyện xấu, bởi vì người kia cứ cười mãi mà chẳng hé miệng câu nào.

Vừa nhìn sang một cái đã thấy Lâm Bạch Thanh đang tiễn người kia đi, còn xách theo đồ ăn. Tiểu Thanh bước sang: “Chị ơi, giám đốc Sở Hứa đến để làm gì thế?” Cô ấy còn hỏi: “Ông ấy là lãnh đạo cấp cao mà, lẽ ra đâu có quan tâm đến chúng ta.”

Lâm Bạch Thanh không nhịn cười được, nói: “Có chuyện tốt lắm này, chị nằm mơ cũng không ngờ được.”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chị?” Tiểu Thanh hỏi.

Lâm Bạch Thanh nói từng từ một: “Nhà nước phê chuẩn riêng cho bệnh viện tư nhân, chúng ta đứng đầu.”

Thật ra Tiểu Thanh không đồng ý với việc chị gái mở bệnh viện, bởi vì như thế thì chị sẽ càng ngày càng bận hơn. Hơn nữa bây giờ chị lại còn đang mang thai, chuyện quan trọng là dưỡng thai chứ không phải là sự nghiệp.

Lúc này cô ấy bĩu môi: “Thôi chị ơi, từ chối đi, đừng mở nữa mà. Không thì chị bận đầu tắt mặt tối luôn đấy.”

Phải nói gần đây Mục Thành Dương bị nghiện thuốc lá, sau những ca chữa bệnh mệt mỏi thì ra ngoài hút thuốc. Tiểu Thanh lại nói với anh ấy: “Mục sư ca, anh khuyên chị gái em với, phòng khám đã bận cả ngày rồi mà chị còn muốn mở bệnh viện.”

Mục Thành Dương châm điếu thuốc, nghe bảo Linh Đan Đường được quốc gia đặc biệt phê chuẩn, tay của anh ấy run rẩy: “Vậy có nghĩa là không chỉ có chúng ta mà các phòng khám khác cũng có cơ hội để cạnh tranh giành vị trí à?”

Loading...