Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-12-06 21:34:03
Lượt xem: 35
Tiểu Thanh cũng biết Trương Nhu Giai xinh đẹp, ưu tú, trình độ học vấn hơn cô ấy, còn là bác sĩ có quân tịch, đặt hai người lên bàn cân so sánh thì chắc chắn Mục Thành Dương và Trương Nhu Giai có nhiều điểm chung hơn.
Nếu như cô ấy kiêu hãnh và kiêu ngạo một chút lẽ ra nên từ bỏ, nhưng cô ấy lại chưa từng từ bỏ ý định, thấy dược liệu sắp chuyển xong, con ngươi cô ấy đảo một vòng, nói với Mục Thành Dương: “Này! Anh Mục, bác sĩ Trương Nhu Giai đến rồi… Ôi trời! Sao cô ấy lại khóc rồi!”
Mục Thành Dương đang chuyển một túi lớn thuốc trung y, khó khăn quay đầu, thấy đầu ngõ vắng vẻ, thế là nói: “Không có mà!”
DTV
Tiểu Thanh thấy anh ấy mệt mỏi thành như vậy nhưng vẫn cố quay đầu một cách chật vật, trong lòng chua xót còn cố ý nói: “Trời ơi! Sao cô ấy lại khóc bỏ đi? Chẳng lẽ có ai đó bắt nạt cô ấy?”
Đã mười một giờ đêm rồi, nếu Trương Nhu Giai khóc, lại còn vừa khóc vừa chạy thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì rồi.
Mục Thành Dương chạy nhanh mấy bước đặt dược liệu vào cửa nhà kho, rồi quay người chạy ra khỏi cửa sắt.
Mà anh ấy vừa ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Lâm Bạch Thanh trở về sau bữa cơm tối đang đi vào cửa, Cố Bồi cũng ở đây, còn thuận tay khiêng một túi lớn dược liệu từ bên ngoài vào, đêm hôm khuya khoắt, hai người vào cửa, một người muốn ra khỏi cửa, ba người suýt va vào nhau.
Lâm Bạch Thanh biết khinh công, đương nhiên nhấc chân lên rồi tránh, Cố Bồi và Mục Thành Dương va vào nhau, Cố Bồi bị Mục Thành Dương va mắt nổ đom đóm còn chưa nói, dược liệu đang được khiêng trên vai cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Mà dược liệu đổ thì sẽ đổ lên người Lâm Bạch Thanh. Cố Bồi xém tí là chửi người, nói chuyện vợ mang thai.
Nhưng anh suýt nói ra, lại nghĩ tới đến vợ mang thai vẫn chưa tới ba tháng, vì muốn giữ thai thành công, không thể nói ra bên ngoài.
Cố Bồi khàn giọng gọi: “Đồng chí Tiểu Mục!”
Mục Thành Dương: “Anh Cố, anh có việc gì sao?”
Nhìn sắc mặt hung dữ của chồng, Lâm Bạch Thanh cho rằng lần này anh nhất định sẽ kích động, nổi giận, đang chuẩn bị muốn khuyên anh một chút không nên làm ầm ĩ.
Nhưng cũng không hề, Cố Bồi quay đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Sau này nhập dược liệu, em chuyển không nổi thì đừng chuyển, cứ để đấy đến khi anh tan làm, anh đến chuyển cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-605.html.]
Mục Thành Dương vừa bị Tiểu Thanh trêu chọc một hồi, Cố Bồi lại nói anh ấy một trận, khiến cho anh ấy nói năng lung tung. Không kịp nói lời chào, anh ấy đã vội vàng ra khỏi cửa.
Đi ra ngoài nhìn một vòng, không tìm được Trương Nhu Giai, thế là lại quay trở về, lúc này Cố Bồi đang chuyển dược liệu, Tiểu Thanh đang nhỏ giọng nói chuyện với chị gái, nhìn thấy anh ấy, lập tức cười trên nỗi đau của người khác, còn bĩu môi giống như đã sớm biết anh sẽ bị lừa.
Trong nháy mắt, Mục Thành Dương hiểu được gì đó.
Anh ấy đối xử với Tiểu Thanh giống như Lâm Bạch Thanh, phần lớn là xem như em gái, đương nhiên cũng khá tùy hứng, giơ tay nhéo tai cô ấy: “Cô nhóc được lắm, dám trêu đùa anh, xem anh không dạy dỗ được em phải khóc gọi anh trai!”
“A! Anh nhéo tai em làm gì, mau buông ra, đau quá!” Tiểu Thanh nói, gỡ tay Mục Thành Dương, xoay người bỏ chạy. Lâm Bạch Thanh cũng có thói quen bảo vệ em gái: “Anh được rồi, bắt nạt em gái em ít thôi!”
“Do em lúc nào cũng che chở, thiên vị nên Tiểu Thanh mới luôn thích trêu chọc anh, hôm nay anh không thể không trừng trị em ấy, nếu em dám bảo vệ em ấy, anh sẽ dạy dỗ luôn cả em.” Mục Thành Dương nói, đưa tay kéo người.
Mà Cố Bồi, trong trận đánh nhau không có tí liên quan nào với anh này lại không mặn không nhạt, khiến Mục Thành Dương không hiểu nổi chuyện gì, anh đi thẳng đến giữa ba người, vẻ mặt nghiêm túc mà điềm đạm đứng đắn: “Đồng chí Tiểu Mục!”
“Anh Cố, anh lại có chuyện gì?” Mục Thành Dương hỏi.
Lâm Bạch Thanh cũng không biết Cố Bồi bị sao, nói anh kích động, anh cũng không kích động, đối với chuyện cô mang thai này, biểu hiện của anh rất bình tĩnh, thậm chí quá bình thản.
Nhưng muốn nói anh không kích động, anh lại mẫn cảm làm cho cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Anh nói: “Tất cả đều là người trưởng thành rồi, các người cũng đều là bác sĩ, để có thể làm cho người bệnh tin tưởng các người hơn về mặt tâm lý, sau này đừng lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ nữa.”
“Bọn anh không đánh nhau, chỉ đùa giỡn chút thôi.” Mục Thành Dương nói, còn giơ tay kéo Tiểu Thanh, định đánh cô.
Cố Bồi còn khiêng một túi dược liệu lớn, cấp tốc chen vào giữa hai người, mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa nghiêm khắc, nhìn chằm chằm Mục Thành Dương, nói: “Còn nói hai người không đánh nhau?”
Mục Thành Dương cảm thấy Cố Bồi có gì không đúng, lại không nói được không đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy anh chẳng có tí thú vị nào cả, thật là nhạt nhẽo.