Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 597

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:22:54
Lượt xem: 25

Nhưng Cố Bồi tới đây đã hơn một năm, chẳng những sân nhà lúc nào cũng sạch sẽ mà đến cả chuột và gián trong nhà cũng biến mất tăm mất tích.

Nếu hai người ra ngoài dùng bữa, anh luôn lựa chọn những địa điểm đặc biệt, hoa tươi, nước hoa, giày dép, đồ trang điểm, cứ cách một tuần là anh sẽ mang về những thứ có thể khiến Lâm Bạch Thanh vui vẻ.

Lúc chưa mang thai, cô thường hay cảm thấy hôn nhân của mình sẽ không được lâu dài, Lâm Bạch Thanh cũng không có tâm tư giữ lấy nó. Nhưng bây giờ không giống như trước, nếu cô đã có thể sinh con, cũng không cần sợ sẽ khiến Cố Bồi tiếc nuối.

Nhất định phải sống cho thật tốt, tất nhiên cô cũng muốn tặng cho Cố Bồi một bất ngờ lớn, quyết định diễn một vở kịch, trước tiên là gọi đến nhà hàng Seattle để đặt một phòng riêng.

Hôm sau, Lâm Bạch Thanh sẽ đến bệnh viện chờ Cố Bồi tan tầm và đón anh.

Cô sẽ chờ khi tới nhà hàng, lúc đang dùng bữa sẽ nói cho Cố Bồi điều bất ngờ này, khiến cho anh vui vẻ. Thậm chí Lâm Bạch Thanh đã nghĩ đến cảnh Cố Bồi sẽ hạnh phúc và ngạc nhiên như thế nào khi biết mình sắp được làm cha.

Nhưng trên đời luôn có những chuyện thay đổi không theo kế hoạch. Lúc cô đang vô cùng hưng phấn đứng trước văn phòng của Cố Bồi, cuối cùng lại không thấy anh đâu. Cô lại đến phòng thí nghiệm hỏi thăm, Cố Bồi cũng không ở đó.

Lâm Bạch Thanh lại gọi điện cho Liễu Liên Chi, hỏi xem bà ấy có nhìn thấy Cố Bồi không.

Từ đầu năm tới nay Liễu Liên Chi vẫn luôn bận rộn chuyện nhà mới, không thường xuyên tới bệnh viện quân y, bà ấy nói không thấy anh. Đã đặt xong nhà hàng, ôm theo tin mình mang thai mà lại không tìm thấy chồng? Chẳng lẽ hai người đã bỏ lỡ nhau, anh đã về nhà rồi sao? Lúc này đã là giờ tan tầm, người ở tòa nhà văn phòng cũng đã rời đi hết.

Lâm Bạch Thanh chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng của Cố Bồi từ xa vọng tới: “Đứa bé rất khỏe, bình thường, đây là chuyện vui. Tôi cũng xin lỗi vì hành vi của tôi đã gây rắc rối cho ông cụ, tôi muốn bày tỏ lời xin lỗi từ tận đáy lòng, còn có…”

Gì, Cố Bồi đang nói xin lỗi người khác sao?

Lâm Bạch Thanh quay đầu nhìn thì thấy một đám người đang đứng ở cuối hành lang, Cố Bồi đang đứng trong đám người đó. Mấy vị trưởng khoa của khoa nhi, khoa tiết niệu và khoa phụ sản cũng ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-597.html.]

Còn có một người đàn ông khác, ôm một bé gái ba, bốn tuổi trong lồng ngực, vừa lúc Lâm Bạch Thanh quay đầu lại, anh ta hét lớn: “Một người tốt như cha tôi lại bị anh mắng là lão già lưu manh, anh nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi là xong rồi sao? Không có cửa đâu!”

Một bà lão khác cũng khóc nức nở: “Một người sống trong sạch như chồng tôi lại bị cậu đổ oan, thanh danh bị bôi nhọ, tôi mặc kệ, tôi muốn cậu bồi thường tiền.”

Người đàn ông kia cũng nói: “Đúng đúng, phải bồi thường tiền cho cha tôi, bồi thường… bồi thường phí tổn hại tinh thần cho ông ấy!”

Mấy người trưởng khoa kia vừa nghe đã không vui, một người lên tiếng nói: “Bác gái, bác sĩ Cố cũng chỉ vì muốn tốt cho đứa bé nhà bác, ca phẫu thuật tim của bé cũng do cậu ấy thực hiện, cũng do đứa nhỏ nói không thoải mái nên cậu ấy mới hỏi ý kiến các vị, sau khi các vị đồng ý cậu ấy mới mời chúng tôi đến kiểm tra cho đứa nhỏ, chúng tôi bận rộn cả nửa ngày, kiểm tra miễn phí cho bé, phát hiện ra bé không bị làm sao cũng không yêu cầu các vị trả tiền, bác sĩ Cố cũng đã nói xin lỗi rồi, bồi thường tiền à? Chuyện có đến mức này không?”

Đúng là làm bác sĩ, chuyện gì cũng có thể gặp phải.

Hình như là ca bệnh Cố Bồi đang phụ trách xảy ra sự cố, nhưng lại không giống giống với sự cố y tế thông thường.

Lâm Bạch Thanh đang muốn bước qua hỏi thăm lại nhìn thấy bà lão kia vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực: “Bác sĩ à, mấy người nói lý chút đi, ông chồng nhà tôi đã sáu mươi tuổi rồi, bị cậu bác sĩ này của các vị đổ oan thành ra thể thống gì. Còn nữa, đứa nhỏ nhà tôi chỉ mới năm tuổi thôi, lỡ như con bé đang yên ổn lại bị mấy người kiểm tra thành không ổn thì sao hả?”

Người đàn ông tiếp lời: “Đúng vậy, con gái nhà tôi bị mấy người khám hỏng rồi, nếu như cái màng gì gì đó bị mấy người chọc hỏng, lớn lên còn gả chồng được hay không, chuyện này không thể chỉ nói một tiếng xin lỗi là xong việc, nhất định phải bồi thường tiền!”

Bà lão lại nói: “Ít nhất cũng phải bồi thường năm trăm đồng!”

Người đàn ông nói: “Năm trăm sao đủ, phải một ngàn!”

Há mồm là đã đòi một ngàn đồng sao?

DTV

Tiền lương mỗi tháng của bác sĩ trưởng khoa cũng chỉ có bảy, tám trăm đồng, anh ta vậy mà lại đòi một ngàn?

Có một vị trưởng khoa chỉ vào bé gái rồi nói: “Bác gái, chuyện gì cũng phải nói rõ phải trái, là đứa nhỏ này nói với quân y Cố ông nội đã sờ vào người nó…”

Loading...