Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 551

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:19:36
Lượt xem: 35

Còn Lâm Bạch Thanh tới nhà họ Liễu ở nhà máy Đông Hải, cũng diễn một vở kịch như vừa rồi.

Con nuôi không thể so với con ruột. Tết nhất, nhà người khác rất đông vui, con cháu đầy đàn, mà Liễu Liên Chi cũng không quá thân với Tiểu Mã Giai, hơn nữa bà ấy thương nhớ con gái nên trong lòng cũng không thoải mái.

Mãi đến trước giờ cơm chiều, nhìn thấy cháu gái ruột tới, bà ấy bỗng nhiên thấy vui vẻ. Nhưng vẫn trách cô mấy câu, hỏi cô tại sao không ở yên trong nhà họ Sở.

Lúc này tự Lâm Bạch Thanh nói: “Ông nội cháu bắt cháu tới chơi với bà đấy, sao nào, bà cũng không cần cháu luôn à?”

Liễu Liên Chi ngạc nhiên: “Thật à?”

Lâm Bạch Thanh nhân cơ hội này nói: “Có gì mà thật hay giả chứ. Ông nội cháu đã nhận ra sai lầm của mình rồi, còn nói qua mấy ngày nữa sẽ trả lại mấy món đồ bà yêu thích nhất cho bà đấy.”

Thật ra thì nói trước cũng phải nói sau, lúc trước việc Sở Xuân Đình lấy những món đồ đó cũng không hẳn là sai.

Nếu những món đồ đó nằm trong tay bà ấy thì đã hư hỏng từ lâu rồi, vào tay ông ta mới là điểm đến tốt nhất dành cho mấy món đồ cổ đó. Nhưng hôm nay ông ta muốn trả về ư?

DTV

Liễu Liên Chi im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Thanh Thanh, chờ mẹ cháu trở về, bà sẽ hẹn thời gian mời ông nội cháu đến nhà, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên thật vui vẻ!”

Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Bồi đang trợn tròn mắt, cô nhướng mày mỉm cười.

Thầm nói nhìn mà xem, chỉ cần một vở Song Hoàng, thành kiến giữa bà ngoại và ông nội đã được cởi bỏ. Tới lần gặp tiếp theo, họ có thể hòa thuận ăn cơm trên cùng một bàn.

Đương nhiên, họ không thể lơ là nhà bên kia, thế nên sau khi ăn cơm với bà ngoại, Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi trở về nhà họ Sở. Vì phải trực đêm giao thừa nên họ đã để bác gái Thạch về nhà ăn Tết, hai người và ông cụ cùng nghe radio, vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu cả đêm.

Đương nhiên là thu hoạch cũng không nhỏ, mới sáng sớm ngày mùng một, ông cụ được dỗ dành vui vẻ, không những lì xì cho cháu gái một bao lì xì thật to mà còn cho Cố Bồi một món đồ tốt, đó là một chiếc đồng hồ quả quýt tráng men sứ, còn là đồ từ thời Victoria.

Đồ men sứ của thời Victoria, tay nghề tỉ mỉ, tạo hình tinh xảo, dù Cố Bồi không hiểu về đồ cổ, chỉ bằng kiến thức về lịch sử phương Tây của anh thì anh cũng biết chắc chắn đây là hàng xa xỉ.

Nhưng ông cụ lại tặng cho anh một cách tùy hứng như vậy sao?

Một chiếc đồng hồ quả quýt có thể gây chấn động thị trường đấu giá phương Tây mà ông cụ lại tùy hứng vứt cho anh thế à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-551.html.]

“Chắc cái này đắt lắm, tôi không nhận đâu.” Cố Bồi nói, còn trả đồ lại cho ông cụ.

Sở Xuân Đình nhướng mày: “Tết nhất, không muốn tiền thì muốn gì đây?”

Tết nhất, người nào cũng muốn cầu tiền tài, cầu may mắn, sao lại nói không cần đồ mà ông lão cho?

Lâm Bạch Thanh vội nói: “Đồng chí Cố Bồi mau nhận đi.”

Sau đó nói với Sở Xuân Đình: “Chúc ông nội vạn sự như ý, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Được đấy, một tên ngốc như Cố Bồi cứ như vậy mà nhận được món đồ mà cả đời anh cũng không mua được bằng tiền lương của mình, đương nhiên chỉ mình anh biết mình đang hoảng hốt thế nào.

Có thể làm một người đàn ông lớn lên ở nước ngoài phải ngạc nhiên hoảng hốt, Sở Xuân Đình cũng thầm đắc ý.

Tóm lại tuy bận bịu nhưng tất cả mọi người đều đã trải qua một ngày năm mới không thể sảng khoái hơn.

Thật ra ngày mùng hai hôm nay, tuy máy bay của đoàn khảo sát CIBA đã đáp xuống thành phố Đông Hải, nhưng Lâm Bạch Thanh và Liễu Liên Chi vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Khánh Nghi.

Đầu tiên, nhóm được CIBA phát đi muốn đến Thủ Đô để tiến hành vòng đàm phán đầu tiên để đưa các mẫu thuốc của họ vào thị trường nội địa nên chỉ ghé qua thành phố Đông Hải một chút thôi.

Tổng cộng là một ngày rưỡi, trưa ngày mai mọi người sẽ khởi hành bay thẳng đến Thủ Đô.

Hôm nay, lãnh đạo Tổng cục hải quân đích thân dẫn đoàn, đoàn khảo sát muốn đến quân khu Thâm Hải trước, sau đó ban lãnh đạo thành phố tiếp đãi, đưa họ đến Bảo Tế Đường.

Buổi chiều trở về bệnh viện quân y, họ muốn tham quan trung tâm nghiên cứu và phát triển Norcantharidin để tìm hiểu sâu hơn về mẫu thuốc này.

Sáng mai, việc tham quan một bệnh viện trung y khác chỉ là đề nghị của Thẩm Khánh Nghi, cuối cùng đoàn khảo sát có đồng ý cuộc hành trình này hay không thì vẫn chưa biết được.

Phó viện trưởng Lý không có thời gian thông báo nên gọi điện tới, Tết nhất mà, anh ấy nói Lâm Bạch Thanh đừng đợi, đóng cửa đi rồi ngày mai lại chờ.

Liễu Liên Chi đã đến Linh Đan Đường từ sáng sớm, ngồi trong phòng khám bệnh của Lâm Bạch Thanh trên lầu hai, yên lặng lắng nghe tiếng vui đùa ầm ĩ của lũ trẻ, tiếng pháo nổ ì đùng ở bên ngoài.

Loading...