Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 550
Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:19:34
Lượt xem: 37
Ông ta đã nghĩ tới cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ nhưng cũng không thành công, không ngờ cháu gái lại sửa xưng hô. Lại không ngờ trong dịp Tết, cô vừa vào nhà đã sửa xưng hô, gọi ông ta là ông nội ngay. Nhưng có gì đó không đúng, vừa nhìn là thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, chẳng lẽ có người ép cô sao?
Người kia là ai mà lại biết ông ta có nỗi niềm này, muốn giúp ông ta cởi bỏ, còn có thể trị được Lâm Bạch Thanh. Ông cụ đang nghĩ ngợi thì Cố Bồi đưa trà tới, nói: “Ông Sở, đây là trà giáo sư Liễu tặng ông.”
Tết nhất, người nào cũng về nhà ăn tết, bác gái Thạch bị số tiền lương kếch xù của Sở Xuân Đình giữ lại, đang bận rộn trong bếp, nhưng không được về nhà, chắc chắn tâm trạng cũng không tốt.
Tuy sáng sớm Tiểu Thanh đã đưa cơm cúng tới, nhưng cháu gái ruột không đến, Sở Xuân Đình cũng không vui.
Thấy trời đã gần trưa, cứ tưởng cháu gái không tới, đang Tết nhất ông ta cũng không thể tới nhà họ Cố mà làm ầm ĩ, nhưng nghĩ tới thằng con út không nghe lời rồi lại nhìn bài vị của đứa con cả, tâm trạng ông ta càng tệ hơn.
Khi Lâm Bạch Thanh vào cửa với vẻ mặt rầu rĩ, tâm trạng ông cụ đã chạm đáy. Tuy cô đã gọi ông nội nhưng không tình nguyện là mấy, làm trái tim ông cụ càng thêm bất ổn. Lúc này Cố Bồi bỗng nói Liễu Liên Chi tặng trà cho mình, trong lòng ông ta chấn động.
Ông ta hiểu rồi: “Giáo sư Liễu nói Thanh Thanh sửa xưng hô à?”
Cố Bồi ngạc nhiên một lúc rồi gật đầu: “Vâng.”
Sở Xuân Đình sững sờ, lại chỉ vào trà: “Trà này cũng là giáo sư Liễu nói con bé mang tới à?”
Lâm Bạch Thanh vẫn im lặng, cô tức giận đi vào nhà chính.
Cháu gái đang nhăn mặt, nhưng ông cụ lại vui vẻ cười ha ha: “Thế nên Thanh Thanh vốn không muốn về ăn Tết với tôi, giáo sư Liễu bắt nó về phải không?”
Cố Bồi không cần diễn vì trí tưởng tượng của Sở Xuân Đình quá phong phú, tự ông ta đã vẽ ra một câu chuyện. Chân ông ta đi đứng không tiện, muốn đứng phải có người đỡ, ông ta ra hiệu cho Cố Bồi đỡ mình: “Đi, đỡ tôi vào nhà chính.”
Tuy cháu gái đang giận nhưng ông ta không tức giận, cơn buồn bực đã tan vào hư không, cười không khép được miệng. Lâm Bạch Thanh đã vào nhà chính, cầm lấy nén nhang trên bàn, đốt đèn lên, bái lạy tổ tiên nhà họ Sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-550.html.]
Từ nhỏ cô đã đi theo Cố Minh thắp hương, rất quen với lễ tiết, không làm cho có lệ như các thanh niên khác, cô dâng hương, quỳ xuống, còn cầu nguyện trước bài vị, niệm kinh, dập đầu với bà nội và cha mình.
Sở Xuân Đình đi tới ngoài cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe thì nghe thấy cô nói: “Cha, tuy bà ngoại cũng rất muốn giữ con ở lại ăn Tết, nhưng bà lại sợ cha và ông nội sẽ không cần con nữa…”
Sở Xuân Đình khoanh tay mỉm cười, nói với Cố Bồi: “Hai đứa ở lại ăn bữa cơm trưa, rồi về nhà máy Đông Hải với Liễu Liên Chi đi.”
DTV
Cố Bồi nhíu mày: “Không ổn đâu, hôm nay là giao thừa, chúng tôi nên ở lại với ông.”
Sở Xuân Đình kiên quyết nói: “Tới chỗ Liễu Liên Chi đi, một ông già góa vợ như tôi thì một mình là vui nhất.”
Lại không khỏi cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp họa: “Cái này gọi là vỏ dừa gặp vỏ gáo, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tôi hiểu rồi, Thanh Thanh ấy à, đời này tôi không trị được nó nhưng bà ngoại nó thì có thể.”
Trong mắt ông ta, tặng quà trước chẳng khác nào cúi đầu trước, còn miễn cưỡng bắt cháu gái về với ông ta, cũng xem như Liễu Liên Chi rộng lượng biết điều, đương nhiên ông ta cũng không thể keo kiệt được.
Thấy cháu gái vái xong rồi nhưng vẫn quỳ trên mặt đất, nhìn bài vị của cha mà không chịu đứng lên, Sở Xuân Đình biết cô đau lòng bèn nói: “Được rồi, ông thả cháu về đấy, Thanh Thanh, ăn cơm xong thì qua với bà ngoại cháu đi.”
Cố Bồi ngạc nhiên, vì vợ anh quay phắt đầu lại, khó chịu nói: “Ông không giận à?”
“Có gì đâu mà giận?” Sở Xuân Đình cười, quả quyết nói: “Lúc trước ông từng lấy không ít món đồ từ bà ngoại cháu, như vậy đi, khi nào cháu thì thì nói với bà ấy một tiếng, chờ qua năm ông sẽ liệt kê danh sách, bà ấy thích món nào thì trả về món ấy.”
Lâm Bạch Thanh vẫn quỳ trên mặt đất, cười thật lòng: “Ông nội, bà ngoại cháu nói ông là người nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, còn nói tuy ông hành động kỳ quái nhưng là người ngay thẳng, người như vậy là tốt nhất. Cháu còn không tin, xem ra ông đúng là như vậy thật.”
Ông cụ có khôn khéo tới đâu cũng không chịu được cái miệng ngọt của cô cháu gái nên khen ngợi cô.
Sở Xuân Đình vừa cười vừa khen cháu gái trong suốt cuộc nói chuyện. Mà cho tới nay, ông ta đánh giá Liễu Liên Chi rất cao, lúc này là có thêm vài phần “anh hùng thưởng anh hùng”. Đương nhiên, tuy cháu gái chỉ ăn bữa cơm trưa thôi nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ, cảm thấy ngọt ngào như ăn mật.