Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-12-05 20:42:51
Lượt xem: 33
Lâm Bạch Thanh không biết mẹ mình đã làm như thế nào, nhưng đến lúc đó cô sẽ chuẩn bị để đưa sợi tóc có chân tóc của mình cho bà ấy.
Cùng lúc đó sẽ bàn bạc với bà ấy đến thành phố cảng để làm rõ vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa”.
Khi còn nhỏ cô được cha mẹ nuôi ở thôn nhà họ Lâm yêu thương, sau đó được thầy nuôi nấng như con gái, còn nửa đời trước của mẹ cô không được an ổn, lúc nào cũng sống trong lo sợ, còn phải lang bạt khắp nơi.
Ơn sinh ơn dưỡng đều là ơn.
Lâm Bạch Thanh sẽ không gây rắc rối cho bà ấy mà sẽ xử lý toàn bộ những tai họa ngầm làm mẹ cô cảm thấy không yên lòng. Tạm thời thì những chuyện này chưa phải vội, cô còn phải hỏi phó viện trưởng Lý về chuyện số hiệu quân đội cấp. Sau khi nhận đơn trình bày, Lâm Bạch Thanh hỏi: “Phó viện trưởng Lý, lần đầu thấu này là bí mật hay công khai vậy?”
Phó viện trưởng Lý nói: “Đương nhiên là công khai rồi, đến lúc đó đồng chí bên khoa trung y sẽ thông báo cho em. Em mau chóng chuẩn bị tài liệu rồi báo cáo lên trên, báo cáo mười loại thuốc rồi chọn ba loại cũng tốt rồi đúng không?”
Hơn nữa kiếp trước, khi Lâm Bạch Thanh và cô Hai Mục cùng những người khác nghe nói bệnh viện quân y đang chuẩn bị xin phê chuẩn số hiệu quân đội cấp thì việc này đã đến giai đoạn cuối cùng rồi.
DTV
Với số hiệu quân đội cấp, mẫu thuốc không những có thể được đưa xuống từng phòng khám quân đội của đại đội mà còn được công nhận là thuốc trung y pha sẵn. Chỉ cần treo số hiệu quân đội cấp lên, chất lượng và liều lượng đã được đảm bảo.
Mà ở Quảng Châu, đây là một thành phố trung y lớn, các phòng khám gia đình đều có phương thuốc bí mật của mình. Ví dụ như kem bôi trị bầm tím của ông cụ Mục, nhân sâm dưỡng vinh hoàn và Hải Cẩu hoàn của Bảo Tế Đường, thuốc giảm đau của Tế Sinh Đường đều là phương thuốc có một không hai. Để trình báo cho quân đội, mọi người đều chọn báo cáo tài liệu của phương thuốc tốt nhất của nhà mình.
Kết quả thì sao, vì chuẩn bị quá vội vàng, tài liệu không đầy đủ nên tất cả đều bị loại ở vòng xét tuyển. Trái lại, một Trương Nhu Giai không có danh tiếng lại giành lấy toàn bộ số hiệu quân đội cấp.
Cô Hai Mục từng gọi cho Lâm Bạch Thanh để tám chuyện, nói chắc chắn Trương Nhu Giai đã dựa vào quan hệ để có được số hiệu quân đội cấp. Nhưng Trương Nhu Giai đã thề thốt rằng mình không hề dựa vào quan hệ, tất cả đều nhờ vào may mắn mà thôi.
Lâm Bạch Thanh vẫn luôn thấy khó hiểu, tại sao Trương Nhu Giai lại may mắn như vậy, có thể dành hết tất cả số hiệu quân đội cấp. Bây giờ thì cô đã hiểu rồi, bệnh viện quân y giao cho Trương Nhu Giai nhiệm vụ thông báo các dược đường đến đấu thầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-547.html.]
Nhưng Trương Như Giai cố tình chờ đến sát ngày mới thông báo, làm mọi người không kịp chuẩn bị, không kịp đề phòng, còn cô ấy thì đã đăng ký thương hiệu từ trước, nộp tài liệu, vừa nộp xong đã lấy toàn bộ số hiệu quân đội cấp vào túi.
Kiếp trước, nhờ vào số hiệu quân đội cấp, cô ấy đã trở thành nữ đại gia khi chưa tới ba mươi tuổi.
Nếu không phải đến Maldives du lịch thì cũng là đến bờ Tây phơi nắng, thỉnh thoảng còn đến Nam Cực. Ngồi trên một đống tiền, đó là cuộc sống mà ai cũng mơ ước.
Sau khi tiễn phó viện trưởng Lý, Lâm Bạch Thanh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho từng đồng nghiệp trong giới trung y ở Quảng Châu, nói họ mau chóng chuẩn bị tài liệu cho bài thuốc hút khách của dược đường để nộp lên trước.
Nếu đã là thuốc dùng cho quân khu, dùng cho các chiến sĩ thì phải là thuốc tốt nhất. Còn Trương Nhu Giai, muốn lừa thì cho lừa.
Dù sao kiếp trước thuốc của cô ấy cũng là thương hiệu không chính thống được làm theo đơn đặt hàng, tuy uống vào không c.h.ế.t người nhưng cũng không có tác dụng gì. Lâm Bạch Thanh tức giận nghiến răng, phải cho người bạn học cũ biết tay.
Bà ngoại đã dọn đồ xong, Lâm Bạch Thanh giúp bà ấy mang hành lý xuống lầu, đặt lên xe, đang định sắp xếp chuyện ăn Tết thì Liễu Liên Chi đã vỗ vào túi xách của cô, nói: “Đêm giao thừa cháu về nhà họ Sở đi, bà ngoại cũng sẽ ở nhà ăn Tết. Mùng hai cháu qua nhà máy Đông Hải, chúng ta cùng nhau chờ mẹ cháu tới.”
“Vâng.” Lâm Bạch Thanh nói.
Xe đã nổ máy, Liễu Liên Chi nói tiếp: “Tiền mừng tuổi của cháu ở trong túi, đừng tiếc tiền, năm mới tốt lành nhé.”
Bình thường bà ngoại hay lén nhét tiền cho cô, nhưng tiền vẫn có trọng lượng, Lâm Bạch Thanh xách túi lên là biết ngay. Bao lì xì hôm nay không nặng lắm, cô đoán lần này bà ngoại cho ít hơn nên cũng thoải mái hơn. Nhưng khi mở túi ra, cô sợ ngây cả người, vì bên trong có một xếp tiền Hồng Kông mới tinh, tổng cộng là mười ngàn đô!
Tỷ giá bây giờ giữa tiền trong nước và đô la Hồng Kông là bốn với một, có nghĩa là nếu đổi số tiền này tiền đồng là tới bốn mươi ngàn.
Chỉ là qua năm mới, tiền mừng tuổi thôi mà bà ngoại cho cô bốn mươi ngàn đồng!
Lâm Bạch Thanh cầm túi mà mắt đỏ bừng.