Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 526

Cập nhật lúc: 2024-12-05 20:42:18
Lượt xem: 45

Chỉ nghe Cố Bồi chợt nói: “Đêm qua anh đánh nhau với Tiết Sưởng, đó là lần đầu anh ra tay với người ta, nhưng anh thấy không tồi, tuy ăn vài cú nhưng anh đã thắng.”

“Tiết Sưởng là ai?” Lâm Bạch Thanh ngơ ngác, bỗng chốc chẳng nhớ người anh nói tới là ai.

Cố Bồi nói: “Chính là ông công an tối qua tìm em làm châm cứu ấy, công an đến từ biên giới.”

Lâm Bạch Thanh nhớ ra rồi, đêm qua Cố Bồi cũng đánh nhau với người ta, còn là một ông công an kinh nghiệm dày dặn.

Mà khác với cô là, cô đánh nhau chỉ có cô đánh người, căn bản không gây thiệt hại cho hiện trường, nhưng đêm qua Cố Bồi và ông công an Tiết Sưởng làm gãy một cái giường khung thép, còn đập bể tận mấy chai cồn của cô.

Cố Bồi chiến thắng sít sao một ông công an kinh nghiệm lão làng.

Chú yếu là vì lúc ấy anh có một sự liều mạng, hơn nữa công an cũng không muốn ra tay độc ác với anh. Nhưng hình như anh hơi huênh hoang, thấy mình khá giỏi đánh nhau, cũng chịu được đòn.

Lâm Bạch Thanh hiểu sơ sơ rồi, đêm qua chồng đánh thắng người ta, hôm nay cô cũng đánh thắng, lòng tự tin mù quáng của anh dâng đầy, cảm thấy hai người đều giỏi.

Lúc này Cố Bồi lại nói: “Vệ Quốc vốn từng nói, anh ta là túi cát bằng người của em.”

Sao anh lại nhắc tới Cố Vệ Quốc rồi?

Chuyện là Cố Vệ Quốc từng nói là túi cát bằng người của cô, nhưng chắc Cố Bồi chỉ nghe một lần, hơn nữa đó chỉ là một câu nói rất bình thường, thế mà Cố Bồi lại nhớ mãi đến giờ? Bởi vậy đây cũng tính là một kiểu ghen với ý nghĩa nào đó nhỉ.

Nhưng tùy việc mà xét, nếu không phải Cố Vệ Quốc, Lâm Bạch Thanh cũng chỉ có kỹ thuật chứ không luyện ra được kinh nghiệm.

Cố Vệ Quốc giỏi nhất là giao đấu quyền cước, kiếp trước hai người thường đấu quyền với nhau, tích lũy lâu dài, tuy cô ít khi ra tay, nhưng luyện ra kinh nghiệm từ Cố Vệ Quốc, biết lúc ra tay nên đánh vào đâu mới thắng.

Mà kiếp này không có Cố Vệ Quốc luyện với cô, cô cũng chỉ luyện thiền định, tư thế quyền cước cơ bản, luyện quyền như học hành, ba ngày không luyện thì sẽ tụt lùi, lần này đánh nhau với người ta, tốc độ hiển nhiên không nhanh và nhạy bén như xưa.

Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Thanh không khỏi lại muốn cảm khái, tuy Cố Vệ Quốc cặn bã, nhưng cũng không hẳn là vô tích sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-526.html.]

DTV

Nhưng lúc này đây, lại nghe Cố Bồi nói: “Nếu sau này em muốn luyện võ, cũng có thể tìm anh, anh cũng có thể… Ăn đánh!”

Nên anh cho rằng Cô Vệ Quốc luyện quyền với cô chỉ là bị ăn đánh thôi sao.

Mà hôm qua anh ăn một cú đấm, tưởng mình cũng chịu được khá tốt, muốn làm túi cát bằng người cho cô? Lâm Bạch Thanh nhịn cười muốn giải thích, bỗng dưng Sở Xuân Đình chợt kéo cánh tay cô.

Thấy sắc mặt ông cụ vàng vọt, còn sưng một cục trên đỉnh đầu bị hói phân nửa, Lâm Bạch Thanh bắt mạch thử, hỏi: “Ông thấy thế nào, không khỏe?”

Tuy vấn đề mạch tượng không lớn, nhưng thấy sắc mặt ông ta ỉu xìu, Lâm Bạch Thanh hơi lo.

Ông cụ đã bảy tám chục tuổi, vốn là cơ thể già nua mệt mỏi, bị người ta quật ngã xuống sàn còn thụt một gối, có khả năng sẽ tạo thành thương tích nội tạng, xuất huyết trong.

Mà xuất huyết trong, nếu ra m.á.u chỗ khó thấy, hơn nữa còn ra m.á.u từ từ, dù có đến bệnh viện cũng khó khó phán đoán ra ngay được. Lâm Bạch Thanh nhất thời cũng không nhìn ra.

Nghĩ đến đây, cô nói với Cố Bồi: “Rất có thể ông Sở bị xuất huyết trong, đến bệnh viện trước nhé.”

Cố Bồi vốn định đến quân khu Thâm Hải, quay đầu nhìn một cái đều là bác sĩ, cũng thấy ông cụ không ổn lắm. Anh xoay vô lăng một cái chuẩn bị đến bệnh viện chi nhánh của quân khu Thâm Hải.

Nhưng lúc này, Sở Xuân Đình lại nói: “Không không, phải về Đông Hải, giờ về Đông Hải.”

Lại ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh đưa túi cho mình, kéo khóa lấy điện thoại di động ra: “Gọi một chiếc xe cấp cứu, đẩy ông vào.”

Lâm Bạch Thanh sợ ông ta xuất huyết trong mà cô lại không thấy được bằng mắt thường, nhưng vẻ mặt ông ta như thường, trước mắt vẫn chưa có triệu chứng run rẩy lạnh cúm, cô định bắt mạch nhưng ông cụ này hoàn toàn không phối hợp, hơn nữa sức rất mạnh, vùng vẫy ra khỏi cô, bắt đầu lật danh bạ điện thoại trên điện thoại di động.

“Chiếc xe này còn nhanh hơn xe cấp cứu, ông nghỉ chút nhé, nằm yên, tôi muốn bắt mạch cho ông.” Lâm Bạch Thanh cướp lấy điện thoại, nói.

Sở Xuân Đình là một ông lão chỉ có treo lên tường mới biết ngoan ngoãn.

Ông ta chỉ vào đầu bị xã hội đen đập sưng vù một cục của mình, nói: “Gọi xe cấp cứu trước, rồi gọi cho bà ngoại cháu nói ông đến giới hạn rồi, cái này còn có hiệu quả hơn cả lan truyền tin đồn, mau, chắc chắn bà ấy sẽ thấy hứng thú, bảo bà ấy đến xem!”

Loading...