Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 493
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:13:55
Lượt xem: 48
Ông ta càng lúc càng cảm thấy cháu gái là bảo bối, vì thế liền nói: “Thanh Thanh, ở SF có bốn năm đại ca giống như ông Lý, ai mà không có chút bệnh gì, cháu cứ tùy tiện trị là được rồi, họ Sở ở SF cũng có chỗ đứng.”
Lâm Bạch Thanh chỉ xem như ông ta đang đánh rắm, bế Tiểu Nhã lên lầu, vào phòng ngủ, tắm cho cô bé và châm cứu. Tiểu Nhã ngủ quên trong lúc đang châm cứu.
DTV
Mặc dù khi đến cô không mang theo nhiều quần áo, nhưng chiếc vali rất lớn, chỉ mang theo có vài thứ đến, thu dọn quần áo vào trong chiếc ba đeo vai, vali trống rỗng.
Sau khi châm cứu xong, cô đi vào phòng của Sở Xuân Đình, ông cụ cũng đang mở vali ra, ông ta chỉ có hai bộ quần áo. Đây là nhà của ông ta, vứt một bộ, thay một bộ mặc trên người là được, thế là chiếc vali cũng trống không.
Hai người nhìn nhau, ông lão nhận lấy chiếc vali, vẫy tay ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh nhanh chóng đi ngủ.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng bọn họ ở lại SF. Chuyến bay lúc 8 giờ tối, họ nên quay trở về.
Sáng sớm, Lâm Bạch Thanh phải cùng với Tiểu Nhã đi bắt một con thỏ khác.
Cô làm một chiếc lồng nhỏ bằng dây dây leo trên tường rào, chiếc lồng nhỏ còn có cửa có thể mở ra và đóng lại. Như thế, khi chơi xong cô bé có thể thả con thỏ nhỏ về. Bình thường chỉ cần cho ăn một ít cà rốt hay cỏ xanh, con thỏ có thể nuôi được lâu.
Cô bắt được con thỏ, gọi người hầu tìm Sở Thanh Tập đến để nói chuyện với ông ta một lát.
Lúc Sở Thanh Tập đến thì thấy Tiểu Nhã đang ôm thỏ con đang ngồi trong lòng của Lâm Bạch Thanh, cô đang đan một cái lồng nhỏ. Tiểu Nhã thỉnh thoảng liếc nhìn chị gái một cái, ánh mắt tràn đầy quyến luyến không muốn rời xa.
Sở Thanh Tập nhìn thấy, trong lòng cảm thấy vui vẻ, được rồi, trong nhà ông ta vậy mà có hai cô con gái, một lớn, một nhỏ. Thật ra ở khu Đông Loan này, thỏ là điều không may mắn. Vì có quy định của pháp luật, không giống như ở trong nước có thể tùy tiện bỏ thuốc cho chết, phải dùng tiền để thuê người đến tiêu diệt.
Sở Thanh Tập có tiền, những con thỏ đã bị tiêu diệt nên Tiểu Nhã mới cảm thấy rằng nó khan hiếm đến như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-493.html.]
Nếu ở nhà của người khác, những đứa trẻ nhìn thấy nó đến phát chán.
Hôm qua ông ta đột nhiên hung dữ với con gái, hôm nay con bé rõ ràng càng thêm ỷ lại vào Lâm Bạch Thanh. Thậm chí không ngừng quấn lấy hỏi lung tung đủ chuyện này kia, hỏi nước Hoa ra sao.
Cô bé thật sự động lòng muốn đi theo chị gái.
Sở Thanh Tập thử hỏi con gái: “Con muốn theo chị gái đến nước Hoa phải không?”
Cô bé do dự một chút, lo sợ gật đầu: “Vâng ạ.” Lại nói: “Hình như ông nội cũng không phải là người xấu.”
“Tất cả xấu xa của ông nội con đều dùng trên người một người, ông ấy bây giờ chỉ là một ông già yếu ớt, xấu xa không nổi nữa.” Trong lời nói của Sở Thanh Tập có hàm ý, cười nói.
Vừa chỉ tay vào trong điện thoại di động vừa nói với Lâm Bạch Thanh: “Chú mới vừa gọi điện thoại cho Bob nhưng không được, nhưng mẹ con chắc chắn sẽ muốn con trị bệnh cho bà ấy. Đi sớm về sớm, đến lúc đó nhớ mang theo kim châm. Chúng ta có thể trị tận gốc căn bệnh của Tiểu Nhã, đúng không?” Sau đó lại hỏi Tiểu Nhã: “Con nói có đúng hay không?”
Tiểu Nhã không nói gì, chỉ chuyên tâm chơi với con thỏ nhỏ của mình.
Lâm Bạch Thanh cười hỏi Sở Thanh Tập: “Chú nói xem nếu lúc trước người mang kim châm xuất ngoại là cha cháu, liệu ông ấy có bán kim châm cho người nước N không?”
Sở Thanh Tập xua tay nói: “Sẽ không đâu, trước tiên, anh ấy không phải trong đội ngũ lưu manh, tiểu tướng, anh ấy không thể lấy được kim châm. Với lại, anh ấy là người chắc dạ, chịu thương chịu khó, ngay cả khi bị đói không có cơm ăn thì anh ấy sẽ đi đến bến tàu gánh bao, không thể nào đi bán một bộ dụng cụ y học.”
Lâm Bạch Thanh cũng nói: “Cùng giống nhau là đi ra nước ngoài, nhưng mẹ cháu lại làm việc trong một công ty do nước ngoài làm chủ, lại là giám đốc điều hành. Bà ấy thậm chí còn có thể giúp người nước ngoài thưa kiện. Tất cả tiền bà ấy kiếm được đều là tiền của người nước ngoài. Mà chú đây, cũng chỉ là tranh giành với người trong nước trên một mẩu đất có đến ba người tranh, chú cảm thấy trong hai người ai mạnh hơn?”
Lại hỏi: “Kim châm, chú không phải không thể để cho cháu mang ra nước ngoài, đúng không?” Nhắc đến Thẩm Khánh Nghi, Sở Thanh Tập cảm thấy xấu hổ.
Nhưng liên quan đến kim châm, cũng không có cách nào khác, ông ta hỏi lại: “Vậy phải làm sao, bộ kim châm của Linh Đan Đường đã nằm trong tay của người nước N, chẳng lẽ chúng ta lại phải đi cướp về, cháu có thể không, dù sao thì chú cũng không thể được.”