Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 490
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:13:51
Lượt xem: 28
Sở Thanh Tập cũng lắng tai nghe, mặc dù Tiểu Nhã đang khóc vì chân đau, nhưng bởi vì đột nhiên bị cha quát nên nhỏ giọng lại, không dám nói lời nào.
Nghe Thẩm Khánh Nghi nói có duyên sẽ còn gặp lại, Sở Thanh Tập cười giơ ngón tay cái lên với cháu gái. Lâm Bạch Thanh cũng cảm thấy Thẩm Khánh Nghi đã nói như vậy rồi, chắc là đã động lòng, muốn tìm cô chữa bệnh nên vô cùng vui vẻ.
Ngay đến cả Sở Xuân Đình cũng khó có lúc liên tục thốt ra mấy chữ: “Tốt, tốt rồi!”
Ông ta đã bảy mươi sáu tuổi rồi, hai ngày nay lại bị con trai và cháu gái lôi kéo chạy như điên ở bên ngoài, thân thể không chịu đựng nổi, bèn nói với con trai: “Mau lái xe đi, về nhà trước.”
Sở Thanh Tập nghĩ Thẩm Khánh Nghi đã bằng lòng liên lạc với Lâm Bạch Thanh.
Ông ta dứt khoát trả lại vé máy bay giúp cô, sau đó lại đi xin gia hạn visa, nếu như không có cách nào gia hạn được visa, không bay được thì không bay, dù sao đầu năm nay mọi người từ trong nước ra nước ngoài đều bị cấm bay ngay khi vừa hạ cánh.
Ông cụ có thể trở về trước, Lâm Bạch Thanh tính ở lại nước M luôn, vừa vặn ở lại nỗ lực phấn đấu một phen xây dựng sự nghiệp. Tiểu Nhã rất vui khi nghe có khả năng chị sẽ không đi, cũng quên luôn bàn chân đang đau. Con thỏ nhỏ của cô bé đã bị thất lạc từ lâu, không thấy nữa.
Cô bé rúc vào trong lòng chị, háo hức chờ đợi, muốn nghe chị gật đầu đồng ý ở lại. Nhưng chỉ cần Lâm Bạch Thanh không điên, sẽ không thể ở lại nước M luôn mà không quay về. Việc gia hạn visa thêm ba ngày không có nhiều ý nghĩa.
Bởi vì trước tiên, trong đầu Thẩm Khánh Nghi đã bị ứ m.á.u lâu ngày, không hút ra được, với lại không chỉ bị một chỗ, cho nên đầu bà ấy bên ngoài mới có dấu hiệu sung tấy cơ hóa. Lâu ngày còn bị đau nửa đầu và suy nhược thần kinh.
Bệnh trong đầu cũng không phải ba ngày năm ngày là có thể trị khỏi.
Phải châm cứu cộng với châm đá, thuốc trung y, tích cực điều trị tổng thể trong một tháng mới có chuyển biến tốt. Với lại, Lâm Bạch Thanh đã lâu không về dược đường, Linh Đan Đường cũng vậy.
Cũng sắp đến Tết Nguyên Đán, người Đông Hải đặc biệt thích ăn hải sản uống bia, đây sẽ là mùa cao điểm của bệnh Gout. Danh tiếng chữa bệnh Gout của Linh Đan Đường đã lan rộng ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghe danh đến đây. Nhân lực hiện tại của dược đường không đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-490.html.]
Cho nên cách tốt nhất là cô về trước, sau đó lại tìm hai chuyên gia có kinh nghiệm đến chia sẻ bệnh nhân. Tiếp đó sắp xếp thời gian, lại xin visa khoảng một tháng quay lại nước M.
Đến đó chuyên tâm chữa bệnh cho mẹ.
Mặc dù Thẩm Khánh Nghi chỉ là một luật sư kiêm chức, công việc thật sự của bà ấy là ở CIBA, là một giám đốc điều hành.
DTV
Mà một khi Linh Đan Đường có thể hợp tác được với CIBA, có lẽ sớm hơn ba mươi năm, Lâm Bạch Thanh có thể đăng ký bản quyền sáng chế phát minh thuốc trung y cho Linh Đan Đường. Các loại thuốc trung y cùng chủng loại của các doanh nghiệp lớn của nước N như Tsumura, Hashimoto, chúng được bảo hộ bởi hiệp ước PTC và được đăng ký với hơn 100 quốc gia thành viên, tiến hành bán hàng trên toàn cầu.
Doanh số tiêu thụ của các loại đó ở hiện tại, có thể lên đến hàng chục triệu đô la mỗi năm. Nhưng Lâm Bạch Thanh không có nghĩ xa đến như thế.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn người phụ nữ đã sinh ra mình, lại phải chạy trốn ra nước ngoài hai mươi năm có thể bớt đau nửa đầu và suy nhược thần kinh.
Tốt nhất là để bà ấy có thể khôi phục lại trí nhớ trước khi tìm hiểu về vụ án g.i.ế.c người của bà.
Như thế, dù cho là người đàn ông bà ấy yêu đã không còn trên nhân gian này nữa, nhưng bà ấy vẫn còn có mẹ, có con gái, ai cũng yêu thương bà ấy, bà ấy còn có ký ức về người chồng của mình. Tuy cuộc đời của bà ấy có những khiếm khuyết, nhưng so với hiện tại, vừa bệnh lại vừa đau, vẫn phải kiên cường chống đỡ cơ thể phấn đấu cho sự nghiệp, làm tốt công việc của mình.
Nhưng hiện tại, Lâm Bạch Thanh chỉ cần quay về xử lý công việc và đợi Thẩm Khánh Nghi liên lạc lại với cô là được rồi. Kế hoạch của cô đã cân nhắc mọi mặt, đến cả ông cụ cũng liên tục gật đầu, cảm thấy tốt.
Lâm Bạch Thanh liếc mắt, không để ý đến ông ta.
Xe chạy êm ru suốt quãng đường, Bởi vì đi dạo cả ngày, lại bị cha la mắng, Tiểu Nhã uất ức ngủ thiếp đi. Xe chạy ban đêm, Lâm Bạch Thanh cũng có chút buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật.
Đột nhiên nghe thấy Sở Xuân Đình nói: “Năm đó cha đã mời một sư phụ luyện thái cực cho Thanh Đồ. Nó luyện thái cực, tính tình cũng nhu hòa, nhưng cũng giống như mẹ nó, cũng cố gắng tranh luận. Khi còn bé nó cũng rất có hứng thú với y học, nó muốn học y, nhất định nó cũng sẽ là một hạt giống tốt giống như Bạch Thanh vậy. Nhưng vì sự cản trở của cha, nó học không thành, học lịch sử. Lúc ấy nó đang ở Quân đoàn Xây dựng, năm nào cũng là cá nhân tiêu biểu, hàng tháng đều gửi cho cha một khoản trợ cấp.”