Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 489

Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:13:49
Lượt xem: 24

Cả nhóm đã đến trước cửa quán cà phê.

Nhìn thấy bọn họ quay lại, Sở Xuân Đình ngồi trong quán cà phê đã lâu nhàm chán nhìn xung quanh, lập tức tính tiền rồi đi ra từ bên trong.

Sở Thanh Tập trông cực kỳ căng thẳng, bối rối ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh: “Mau đặt chiếc túi trong tay xuống, nghe điện thoại đi!”

Tiểu Nhã cũng muốn giúp đỡ chị gái và cha của mình, hôm nay cô bé đi dạo cả ngày nên rất vui vẻ, ôm búp bê nhảy nhót, lớn tiếng nói: “Cha ơi, để con cầm giúp cha nhé, để cho con cầm nhé, để con làm!”

Cô bé thấp, còn cha thì cao, khi cô bé nhảy không cẩn thận bị cha giẫm phải chân, cô bé cực kỳ đau đớn, lập tức bật khóc ra tiếng.

Sở Thanh Tập không những không dỗ cô bé mà còn trở nên cực kỳ cáu kỉnh, tức giận lớn tiếng mắng con gái: “Shut up!”

Thấy cháu gái đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, Sở Xuân Đình ôm vai đứa trẻ, cởi giày ra xem. Thấy trên bàn chân trắng như tuyết của cô bé có một dấu chân lớn, đỏ ửng một mảng lớn, ông cụ tức giận, hận không thể đánh con trai mình hai đấm.

Ông cụ vội vàng ngồi xổm trên mặt đất xoa chân cho cháu gái. Và đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Nhã không kháng cự lại sự gần gũi của ông nội.

Một bên khác, Sở Thanh Tập che micro của điện thoại di động lên khi nói với Lâm Bạch Thanh, nhỏ giọng nói: “Visa có thể được gia hạn, máy bay cũng có thể đổi vé. Đừng sợ, chú Hai sẽ xử lý những việc này giúp cháu, cháu cứ việc chữa bệnh cho mẹ con đi!”

Sở Xuân Đình lửa giận ngút trời, nhưng khi nghe là Thẩm Khánh Nghi gọi điện đến, kiềm chế bản thân không đánh con trai mình.

Dù sao nếu không phải là bởi vì cuộc Cách mạng oanh oanh liệt liệt đó, nếu không phải do Mã Bảo Trung tố giác, có lẽ ngay từ đầu ông ta sẽ phản đối. Nhưng ông ta tán thưởng Thẩm Khánh Nghi, cuối cùng ông ta cũng sẽ đồng ý. Như thế, Thẩm Khánh Nghi có thể quang minh chính đại kết hôn với Sở Thanh Đồ, làm một đôi không có sóng gió, ân ân ái ái, như một đôi vợ chồng bình thường làm bạn đến già.

Nhưng vì cuộc Cách mạng đó, vì Mã Bảo Trung tố cáo, đã tạo ra một bi kịch âm dương cách biệt. Mà giờ đây, cháu gái của ông ta là đã là một bác sĩ, một lương y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-489.html.]

Cô có thể chữa khỏi bệnh cho Thẩm Khánh Nghi, thậm chí có năng lực có thể khôi phục ký ức của bà ấy. Gia hạn visa và đổi vé máy bay đều tốn tiền, nhưng Sở Xuân Đình sẽ chi trả khoản tiền đó,bởi vì đó là ông ta nợ Thẩm Khánh Nghi, đáng lý ra ông ta phải bù đắp. Đứa con trai út cầm điện thoại cẩn thận từng li từng tí, ông cụ cũng thấp thỏm nín thở theo.

Lâm Bạch Thanh trả lời điện thoại, nói câu “Hello”, nghe giọng của Thẩm Khánh Nghi truyền qua điện thoại: “Hello, nghe nói cô tên là Thanh Thanh?”

“Thanh Thanh, xin cho phép tôi cảm ơn cô, bởi vì Mary đã qua cơn nguy kịch sau khi đến bệnh viện. Việc này giúp cho đương sự Ella của tôi không cần phải thanh toán chi phí cấp cứu cao. Ella cũng nhờ tôi chuyển lời cảm ơn của bà ấy đến cô!” Thẩm Khánh Nghi nói.

DTV

Cái gì mà Mary, Ella, khiến cho Lâm Bạch Thanh hồ đồ trong phút chốc. Suy nghĩ một lúc cô mới bừng tỉnh nhận ra.

Vụ kiện mà hôm nay Thẩm Khánh Nghi tiếp nhận là một vụ kiện nhỏ giữa một bà cụ không đủ khả năng chi trả phí luật sư cao và cô con gái của bà ấy. Bà cụ đáng thương Ella muốn giành quyền nuôi dưỡng cháu trai với con gái Mary, đồng thời muốn cắt đứt đứa con gái nghiện ma túy của bà ấy. Nhưng khi con gái của bà ấy bị bệnh phải đi cấp cứu, bà ấy vẫn phải trả tiền thuốc men như cũ.

Cho nên hôm nay Lâm Bạch Thanh cứu được Mary, cũng nhờ thế mà cứu được một bà cụ nghèo khó, đáng thương. Đây mới là lý do Thẩm Khánh Nghi gọi điện thoại đến.

“Trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, bác đừng khách sáo quá.” Lâm Bạch Thanh nói.

Thẩm Khánh Nghi còn nói: “ Con trai Bob của tôi nói nó tình cờ gặp cô trên máy bay, còn khen ngợi cô, nói cô rất là xinh đẹp, chắc hẳn là một bác sĩ cực kỳ xuất sắc, bởi vì cô đều đọc sách y khoa suốt cả hành trình.”

Lâm Bạch Thanh cười nói: “Cảm ơn vì lời khen của anh ấy!”

Nếu lúc đó cô biết mẹ cậu ấy cũng chính là mẹ mình, chắc hẳn là sẽ đặt sách xuống và trò chuyện với Bob nhiều thêm vài câu. Đáng tiếc là không có nếu như.

Thẩm Khánh Nghi im lặng hồi lâu, lâu đến mức Lâm Bạch Thanh còn tưởng là bà ấy đã cúp máy, nhưng kết quả là bà ấy còn nói: “Vậy nếu có duyên hẳn là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau…Tạm biệt!”

Câu này bà ấy sử dụng tiếng phổ thông, phát âm vừa chuẩn vừa lưu loát, đặc biệt dịu dàng.

Loading...