Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:13:43
Lượt xem: 21
Thẩm Khánh Nghi né tránh tay Lâm Bạch Thanh, quay đầu đi không có chút tình cảm nào, thậm chí còn nhìn Sở Thanh Tập bằng ánh mắt hơi chán ghét, sau đó xoay người bỏ đi. Mẹ cô thật hiên ngang, bà ấy mang đôi giày da cao gót mũi nhọn mà Lâm Bạch Thanh không dám thử, bước đi vừa nhanh vừa vững. Lâm Bạch Thanh mang giày đế bằng còn suýt không theo kịp.
Lâm Bạch Thanh vẫn muốn đi theo bà ấy, Sở Thanh Tập liền kéo cô lại, ý bảo được rồi, gặp một lần là được rồi. Dù sao hiện giờ trông Thẩm Khánh Nghi rất khỏe mạnh, tạm thời không cần phải làm phiền bà ấy, gây hoang mang cho bà ấy.
DTV
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại hất Sở Thanh Tập ra, theo mẹ mình ra khỏi tòa án, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cũng may mà lúc này Thẩm Khánh Nghi quay đầu lại: “Theo tôi biết thì không ai có thể nhìn ra tổn thương bên trong não bằng mắt thường cả, sao cô lại biết tôi từng bị chấn thương sọ não, người đàn ông tên Jenny đó nói cho cô đúng không?”
Bà ấy có vẻ rất ngại tiếp xúc với người khác, Lâm Bạch Thanh cũng không đụng chạm vào người bà ấy nữa, mà chỉ vào đầu của mình, đáp: “Rất đơn giản, trong đầu bác có hiện tượng tụ máu, vì vậy hình dạng đầu có sự thay đổi rất nhỏ, cháu có thể nhìn ra được.”
Thẩm Khánh Nghi dừng lại trước bãi đỗ xe, đưa tay chạm lên đầu: “Cô chắc chứ?”
Rồi nhích lại gần một bước: “Vậy nghĩa là cô xác định vấn đề bằng phương pháp diện chẩn của trung y, đúng không?” Một người mất đi ký ức quá khứ nhất định còn sót lại vấn đề trong đầu.
Hai mươi năm trước Thẩm Khánh Nghi từng bị chấn thương sọ não, não bị xuất huyết, vì không có điều kiện nên lúc đó không chọn cách phẫu thuật, phần lớn m.á.u đã được hút ra nhưng vẫn còn sót một ít, hình thành khối tụ m.á.u dưới da đầu, từ đó làm thay đổi hình dạng não của bà ấy.
Bởi vì bà ấy búi tóc sát da đầu nên rất dễ nhìn thấy thay đổi bên ngoài.
Có lẽ các triệu chứng trong não bà ấy khá phức tạp, nhưng nó không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bà ấy, hơn nữa phẫu thuật não có nguy hiểm rất lớn, cho nên sau khi cân nhắc giữa lợi ích và tác hại, bà ấy đã chọn điều trị bảo tồn thay vì phẫu thuật.
Tây y phải cần đến sự trợ giúp của dụng cụ, còn trung y chú trọng diện chẩn. Xem ra mẹ cô hiểu trung y, bà ấy còn cả biết diện chẩn là gì nữa cơ mà.
Lâm Bạch Thanh lại tới gần hơn chút, cẩn thận quan sát ánh mắt bà ấy: “Có lẽ bác có triệu chứng suy nhược thần kinh và đau nửa đầu rất nghiêm trọng, bác chưa từng nghĩ tới biện pháp điều trị giảm nhẹ triệu chứng sao, ví dụ như…”
“Thôi miên, không, tôi không cần. Tôi rất bận, tôi nghĩ tôi cần phải đi rồi.” Thẩm Khánh Nghi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-485.html.]
Một người bị chấn thương sọ não, mất hết trí nhớ, bắt đầu học tập lại từ con số không, từ ngôn ngữ đến kiến thức, còn phải chịu đựng cơn suy nhược thần kinh và đau nửa đầu, trở thành monitor (người giám sát) của một công ty dược siêu lớn. Lâm Bạch Thanh không biết mẹ mình đã cố gắng bao nhiêu, nhưng những gì bà ấy bỏ ra chắc chắn hơn hẳn sự nỗ lực của những người bình thường.
Cũng chính nhờ đủ nỗ lực nên mới giúp bà ấy có được ý chí và lý trí siêu phàm.
Ngoài phương pháp phẫu thuật mở hộp sọ, cách duy nhất có thể điều trị giảm nhẹ triệu chứng cho não ở phương tây chính là thôi miên.
Nhưng bà ấy sợ sẽ bị lộ vụ kiện cáo cũ của mình, bà ấy không dám.
Đương nhiên, cái Lâm Bạch Thanh muốn nói cũng không phải là thôi miên.
Cô giơ ống châm trong tay lên, nói: “Phương pháp cháu đề nghị bác làm là châm cứu.” Thật ra một người phụ nữ thông minh có học thức làm sao có thể không biết mình có bệnh không chữa trong suốt hai mươi năm chứ.
Thẩm Khánh Nghi lại bắt đầu đi, cũng nói: “Gần đây tôi đang thử châm cứu, hơn nữa còn chữa ở bệnh viện trung y lớn nhất nước M: bệnh viện Hán Đường. Ở đó có một bộ châm giống y hệt loại trong tay cô, mỗi lần điều trị mất ba mươi nghìn đô la Mỹ, nhưng trước mắt tôi thấy nó có hiệu quả không tốt lắm.”
Lâm Bạch Thanh ngây người ngay tại chỗ, cô thực sự rất kinh ngạc.
Sở Thanh Tập chạy tới theo cũng đứng đực người ra, ông ta không hề biết Thẩm Khánh Nghi đã từng tìm đến cách điều trị trung y.
Mẹ cô bỏ ra ba mươi nghìn đô la Mỹ điều trị chỉ để tìm lại trí nhớ của mình ư?
Nhưng một người phụ nữ mạnh mẽ và có trách nhiệm với bản thân, sẽ không biết mình có bệnh mà không chữa trị trong suốt hai mươi năm được. Bà ấy nhờ đến sự trợ giúp của trung y, còn nhờ đến bệnh viện Hán Đường, thậm chí là bộ kim châm này.
Vì thế bà ấy không hề tin tưởng Lâm Bạch Thanh.
Nhưng kim châm là đồ của tổ tiên chúng ta, người Nhật Bản lấy nó đi, đây gọi là bò nhai mẫu đơn, làm hỏng nó.
Lâm Bạch Thanh cũng đi theo tới trước xe, cười hỏi: “Nếu bác đã biết về châm cứu, vậy bác có biết dược cứu, ngải cứu và hỏa cứu không? Với lại bệnh của bác chỉ dựa vào châm cứu thôi sẽ không chữa khỏi được, cần phải phối hợp với thuốc trung y hoạt huyết hóa ứ, lại kết hợp với nhiệt cứu bằng châm đá, đó mới là một kế hoạch điều trị hoàn chỉnh.”