Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:13:31
Lượt xem: 24
Bà ấy nói rằng mình đã có một kế hoạch, vào năm 1993, bà ấy dự định quay trở lại Trung Quốc để xem liệu thật sự có một người như vậy hay không. Sở Thanh Tập phán đoán như vậy.
Bà ấy có một số ấn tượng mơ hồ về Sở Thanh Đồ mặc dù không phải là rất cụ thể, nhưng bà ấy vẫn nhớ ông ấy trong tiềm thức. Nhưng trước năm 1993, bà ấy không dám trở lại nước.
Bởi vì vụ án g.i.ế.c người cách đây 20 năm vẫn còn hồ sơ tại Sở cảnh sát thành phố cảng, mà thời hạn truy tố của vụ án g.i.ế.c người của thành phố cảng là 20 năm, đến năm 1993, thời hạn truy tố đối với vụ án g.i.ế.c người đã hết, bà ấy muốn đợi hết thời hạn truy tố vụ án g.i.ế.c người mới về nước.
Nhưng bà ấy không hiểu luật pháp của Trung Quốc, bà ấy sợ mình tùy tiện đi vào Trung Quốc, một khi cảnh sát Trung Quốc bắt giữ bà ấy thì sẽ dẫn đến phiền phức. Vì vậy, bà ấy đã để Bob về trước để cậu ấy tìm hiểu về những luật pháp liên quan đến vụ án g.i.ế.c người ở Trung Quốc.
Đây là lý do tại sao Lâm Bạch Thanh và Sở Xuân Đình gặp Bob trên máy bay.
Cậu ấy đã về nước một thời gian trước để giúp Thẩm Khánh Nghi tìm hiểu các luật liên quan, vé máy bay mà Sở Thanh Tập mua cho cậu ấy vừa hay được sắp xếp ở ghế sau của họ, chỉ để họ có thể gặp nhau trước một lần.
Nói xong, Sở Thanh Tập nói: “Mọi người hiểu ý con chưa, đại não của Thẩm Khánh Nghi bị tổn thương nghiêm trọng, bà ấy mất hết trí nhớ do nhiều loại kích thích, nhưng bà ấy nhớ được hình dáng của anh trai con, hơn nữa còn vẽ một bức tranh đầy đủ về hình dáng và tinh thần, sống động như thật, còn dự định về nước để tìm anh ấy nữa.”
Ông ta lại hỏi: “Các người bảo con phải làm sao? Chẳng lẽ để con nói cho chị ấy, anh trai của con đã trở thành một tấm bằng chứng nhận liệt sĩ rồi sao?” Vì tổn thương mà dẫn đến mất trí nhớ, Thẩm Khánh Nghi đã không còn nhớ đến người yêu trong một thời gian dài.
Nhưng cơ thể con người có thể tự sửa trị, tế bào não cũng vậy, nên dù trí nhớ không hoàn thiện, bà ấy không thể nhớ về quá khứ với người yêu nhưng lại luôn mơ hồ nhớ về lời ước hẹn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-477.html.]
Cho đến một ngày, khi bà ấy nhìn thấy một khuôn mặt gần giống người yêu của mình, bà ấy đã nhớ được khuôn mặt của ông ấy, cuối cùng cũng nhớ tới lời hứa giữa hai người.
Bà ấy nhớ rằng có một người đàn ông đang đợi bà ở phía xa, bà ấy cũng bắt tay vào chuẩn bị đi tìm ông ấy. Nhưng một người bình tĩnh và lý trí như bà ấy, trước khi lên đường tìm hiểu sự thật, bà ấy sẽ cử con trai của mình đi tìm hiểu tình huống trước. Rồi sau đó, ngày này qua ngày khác, bà ấy lên kế hoạch chờ đến khi hết kỳ hạn truy tố vụ án g.i.ế.c người thì sẽ về nước. Lúc này, ai lại nhẫn tâm mà nói cho bà ấy, người yêu của bà ấy đã trở thành một nắm tro tàn, một tấm bằng chứng nhận liệt sĩ.
SF tháng mười hai, bên đường quốc lộ chính là biển lớn, trời cao mây nhẹ, ánh nắng chói chang, phong cảnh đặc biệt đẹp mắt. Đứa trẻ đã ngủ say, người lớn thì im lặng, trong xe tràn ngập không khí của sự đau thương.
Nhưng đột nhiên, Sở Thanh Tập thấp giọng hỏi Lâm Bạch Thanh: “Về đơn đặt hàng lớn tám tỷ, cháu cần chú Hai làm gì không?” Ngay sau đó, một cây gậy được đặt trên vai ông ta, là cây gậy của Sở Xuân Đình.
Cả đời ông cụ làm nhiều điều ác, báo ứng đã cận kề, lúc này rồi mà con trai nhỏ của ông ta vẫn không quên kế hoạch làm giàu của mình. Ông ta đúng là không tim không phổi, lòng lang dạ sói.
DTV
Sở Thanh Tập nói: “Cha, cha có biết lượng tiêu thụ của thuốc do nhà máy Hashimoto sản xuất ở nước M lớn đến mức nào không? Nếu thuốc của nó có vấn đề, nó sẽ khiến nhiều bệnh nhân mắc bệnh càng nặng hơn. Con chỉ đang muốn giúp Thanh Thanh, có vấn đề sao?”
“Mày muốn giúp con bé à? Mày chỉ là muốn kiếm tiền thôi!” Sở Xuân Đình nói.
Sở Thanh Tập nói: “Cha, coi bói là để kiếm tiền, trung y cũng là để kiếm tiền. Người nước N đã kiếm được rất nhiều tiền ở nước M bằng thuốc trung y. Con là hậu duệ của Viêm Hoàng, hậu duệ của Hoa Hạ, tại sao con lại không thể kiếm chút tiền được chú?”
Sở Xuân Đình nói: “Chỉ cần là người làm chuyện lớn thì đều có liêm chính và khí phách. Đến cả tổ tông mày cũng không nhận ra, quên nguồn quên gốc, chỉ biết giả thần giả quỷ, còn có thể làm nên chuyện lớn gì chứ?”