Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:12:48
Lượt xem: 28
Lâm Bạch Thanh kiểm tra một lượt cả người Tiểu Nhã, phát hiện vấn đề của cô bé rất nghiêm trọng.
Cuối cùng kinh lạc của cô bé cũng đã tụ tập lại hết ở phần chân, còn tám huyệt của phần chân cảm thấy đau khi dùng một lực thích hợp ấn vào, như vậy chứng tỏ nó đang phản ánh lại rằng một kinh lạc nào đó trên cơ thể đã xảy ra vấn đề, không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn được.
Nếu thật sự muốn cô bé cả đời đời không mắc căn bệnh u não thì ít nhất phải châm cứu liên tục từ một đến hai tháng.
Trùng hợp là Sở Xuân Đình cũng có ý muốn đưa Tiểu Nhã về nước, Lâm Bạch Thanh nói: “Đương nhiên chị phải đi rồi, nhưng em có từng suy nghĩ đến việc về nước Hoa, về đất nước của mình với chị không, ở đó có rất nhiều người thương yêu em đấy.”
Tiếu Nhã lập tức hét lên: “Không muốn, chị ơi chị cũng đừng đi, bởi vì khi về đến đất nước của ông thì sẽ c.h.ế.t đấy.”
Tim Lâm Bạch Thanh đập mạnh: “Ai nói với em về đến nước của ông thì sẽ c.h.ế.t thế?”
Tiểu Nhã đã mười tuổi, còn Sở Xuân Đình đã về nước vào một năm trước, lúc đó cô bé đã lớn, chắc chắn cô bé còn nhớ rất nhiều chuyện, cô bé đáp lại: “Là mum, mum nói chỉ cần đặt chân về nước thì ông sẽ chết.”
Lâm Bạch Thanh xoa bóp lòng bàn chân cho cô bé, tiếp tục nói cho cô bé biết: “Mum nói với em những lời này vào lúc nào thế, là vào lúc trước khi ông rời khỏi đây đúng không, bà ta nói về nước sẽ chết, đúng chứ?”
Kinh lạc của đứa bé này bẩm sinh đã có vấn đề, dây thần kinh dạ dày bị tắc nghẽn, mặc dù trong một thời gian ngắn có thể đả thông nhưng nếu không giải quyết triệt để, không đả thông hoàn toàn thì vẫn sẽ tiếp tục tắc nghẽn lại, cô bé vẫn sẽ phát bệnh.
Xoa bóp phần chân có thể đả thông mạch m.á.u bị tắc nghẽn, như thế sẽ khiến cô bé thấy thoải mái hơn.
Vì Lâm Bạch Thanh khiến cô bé thấy thoải mái nên cô bé mới thích cô đến thế, thuận theo thế đó trở nên càng ỷ lại vào cô hơn. Cô bé vẫn còn nhỏ, nếu thích một ai đó sẽ bộc lộ ra hết.
Trong lòng suy nghĩ gì, có thể sẽ không nói với cha nhưng sẽ nói hết toàn bộ với chị. Còn bây giờ điều mà bé con đây muốn nói với chị chính là bí mật của Tào Chi Phương.
Cô bé bò ra khỏi bồn tắm nhỏ giọng nói: “Đây là bí mật của cô Tào, chị không thể nói với cha đâu đấy.”
Lâm Bạch Thanh choàng khăn tắm lên cho cô bé, cô có sức nên đã bế con bé đứng lên, xoa xoa mũi cô bé nói: “Được thôi, chị… thề trước Thượng đế của em là sẽ không nói với cha em.”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-469.html.]
Tiểu Nhã đã lớn nên không quen được bế thế này nên trượt xuống, trần truồng chạy vào phòng, kéo rèm cửa xuống rồi mới nhỏ giọng nói: “Năm ngoái lúc ông đi thì mẹ Ngô và mum nói đợi khi ông về nước thì sẽ chết.”
Chắc có lẽ mẹ Ngô là người giúp việc đã từ thừa nhận rằng mình là người đổi thuốc của Sở Xuân Đình.
Trước khi Sở Xuân Đình về nước bà ta nói với Tào Chi Phương là Sở Xuân Đình về nước sẽ c.h.ế.t ngay.
Vậy chứng minh lúc đó hai người đó đã hợp mưu, tính toán hết kế hoạch để Sở Xuân Đình vừa về nước sẽ c.h.ế.t ngay.
Lâm Bạch Thanh đi lấy máy sấy sấy tóc cho cô bé, sau đó hỏi tiếp: “Mum của em nói gì với mẹ Ngô thế?”
Tiểu Nhã nhỏ giọng đáp: “Mum đưa cho mẹ Ngô một cọc tiền đô, nói đây thay cho lời cảm ơn.”
Thấy Lâm Bạch Thanh chau mày thì con bé nói tiếp: “Không được nói với cha em đâu đấy.”
Lâm Bạch Thanh tắt máy sấy đi, chải đầu cho con bé cười hỏi tiếp: “Tại sao lại không được nói với cha thế?”
Tiểu Nhã cảm thấy ngại: “Nếu như dad biết thì chắc chắn sẽ đuổi mum đi đấy, mặc dù cha luôn cãi nhau với người ông thích hút m.á.u kia nhưng cha vẫn rất thương ông, em nghĩ nếu nói ra thì mum sẽ không thể mãi mãi ở cạnh em được nữa.”
Cho nên lần trước Sở Xuân Đình đến, bị người ta bỏ thuốc vừa cẩu huyết vừa đơn giản, chính là do Tào Chi Phương bày mưu để người giúp việc bỏ thuốc ông ta, cho nên Tào Chi Phương mới biết trước được Tào Xuân Đình vừa về nước là sẽ c.h.ế.t ngay.
Bởi vì bà ta nghĩ rằng trẻ con không hiểu chuyện, người lớn làm việc sẽ không cần kiêng dè con nít.
Cho nên Tiểu Nhã đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc giao dịch của bà ta với người giúp việc.
Tiểu Nhã đã mười tuổi, đã có quan niệm đúng sai đơn giản, có lẽ cô bé biết chuyện này không đúng nhưng vì cô bé sợ Tào Chi Phương sẽ bỏ rơi mình nên mới cất giữ chuyện này xem như một bí mật, không nói ra với ai ngay cả cha mình.
Thật ra đây là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần Sở Thanh Tập động não để suy nghĩ thì sẽ nghĩ ra ngay.
Nhưng khoảng cách của ông ta và ông cụ quá xa nên ông ta thà rằng tin một người ngoài chứ ông ta cũng không tin cha mình.