Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 458

Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:12:30
Lượt xem: 36

Lâm Bạch Thanh không ngờ mình sẽ gặp một đứa con lai trông đáng yêu như vậy. Cô bé khoảng tám, chín tuổi. Bởi vì quá gầy nên đầu khá to, mà trong suy nghĩ của cô bé, ngoài Tào Chi Phương ra thì mọi cô gái khác đều là mụ phù thủy.

Là mụ phù thủy độc ác muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô bé.

Lâm Bạch Thanh đột nhiên đưa tay rồi đan chéo hai tay trước ngực, dọa cho cô bé nhảy dựng, cô nói: “Không đâu.”

Cô quét chân rồi đứng trung bình tấn, vung tay về phía trước rồi đá chân, nhảy lên cao xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, sau đó đứng vững tại chỗ. Áo ngủ phần phật gió, tóc dài phấp phới bay, cô nhướng mày: “Nhưng mà chị biết võ!”

Đôi mắt to tròn của cô bé long lanh không chớp, chị gái khiến cô bé ngạc nhiên đến mức ngây người.

Bỗng nhiên cô bé xoay người bỏ chạy rồi hô to: “Dad, she’s Mulan!”

Sở Thanh Tập ôm con gái, nói: “Nói tiếng Trung đi.”

Tiểu Nhã nói: “Con mới thấy Mộc Lan đó. Cha ơi, con thích chị ấy quá, nhưng con sợ chị ấy không thích con.”

Vậy nên chị gái lấy lòng em chỉ cần mỗi chiêu này thôi sao?

Sở Thanh Tập bế con gái bước ra thì thấy cháu gái mình đã thay quần áo ở nhà, tóc dài rồi tung, quả thật rất giống Hoa Mộc Lan. Ông ta nói với cháu gái: “Quên nói cho con biết, chị gái phương Đông của con là Hoa Mộc Lan đấy.”

“Wow! Wow wow!” Tiểu Nhã hét lên: “Con yêu Hoa Mộc Lan, con yêu chị của con!”

Tào Chi Phương trợn mắt há mồm, có thể nhét trứng gà vào miệng được luôn.

Lâm Bạch Thanh nhìn bà ta bằng ánh mắt khiêu khích, cô xoay người nói: “Tiểu Nhã, em là em gái của Hoa Mộc Lan, sau này phải dũng cảm một chút, chúng ta phải đánh bại mụ phù thủy, sao lại sợ mụ phù thủy được.”

Tiểu Nhã sốt sắng hỏi: “Vậy chị dạy võ cho em được không?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Đương nhiên rồi, nhưng chị có một điều kiện.”

Tiểu Nhã đã tính sẵn cô bé có bao nhiêu tiền tiêu vặt, chị lại nói: “Để chị ôm em một cái là được rồi nè.”

Cô bé sung sướng nhào vào lòng của cô, còn hỏi rằng: “Em có thể hôn chị được không ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-458.html.]

Lâm Bạch Thanh chỉ chỉ vào má của mình, ý bảo là cô bé hôn đi. Cô ôm lấy cô bé rồi đi lách qua người Tào Chi Phương.

Đây là cục cưng Sở Xuân Đình yêu mà không thể chạm, không thể có được.

Nhưng trong phút chốc lại bị Lâm Bạch Thanh thuyết phục.

Tào Chi Phương có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, đứa trẻ ỷ lại vào bà ta như thế mà lại phản bội bà ta trong nháy mắt!

Đương nhiên Sở Xuân Đình vẫn luôn dõi theo.

So với Tiểu Nhã thì ông càng thích cháu gái lớn của mình hơn. Thế nhưng khi ông nhìn thấy cháu gái ông chỉ dùng một chiêu thôi mà đã mê hoặc được đứa cháu gái bé bỏng yếu ớt kia rồi. Ông tự hào đến nỗi cơn hờn giận ban nãy cũng hóa thành hư không.

Sở Thanh Tập mời cô và cô bé đi dạo trong vườn, Tiểu Nhã lập tức hô: “Xem thỏ đi, chị ơi, làm sao biết được là đực hay là cái, thỏ của Hoa Mộc Lan.”

Cô bé này được nha, xem ra là thích Hoa Mộc Lan thật, còn biết cả “làm sao biết được là đực hay là cái” nữa.

(*) Làm sao biết được là đực hay cái: Câu hoàn chỉnh là “双兔傍地走,安能辨我是雄雌?” (Hai con thỏ cùng nhảy trên mặt đất, làm sao biết được là đực hay cái). Trích trong bài dân ca “Mộc Lan thi” trong giai đoạn Nam Bắc triều, ngoài việc thể hiện sự khó khăn trong việc phân biệt thỏ đực và thỏ cái thì nó còn mang ý nghĩa ẩn dụ chỉ việc Hoa Mộc Lan cải trang thành đàn ông, đồng thời còn chỉ những sự việc rối rắm, phức tạp.

“Đi nào, đưa chị đi xem đi.” Lâm Bạch Thanh nói.

Tiểu Nhã chạy như bay về phía trước trong ánh mắt kinh ngạc của Tào Chi Phương.

Sở Xuân Đình và con trai dạo bước trong sân, ông cụ nói: “Tuy tao luôn biết rằng mày là một thằng nghiệp chướng không hiểu lễ nghĩa, đạo đức như hạch. Nhưng anh mày từ nhỏ đã luôn rất tốt với mày, sao mày có thể… có thể…”

Họ đang nói về chuyện của Thẩm Khánh Nghi.

Mà khi Sở Xuân Đình nghe con trai nhắc đến Thẩm Khánh Nghi thì ông liền cho rằng mục đích bí mật nào đấy.

Bởi nếu ông ta không có lòng dạ gian ác thì khi ông ta biết ông cụ và Liễu Liên Chi đang điên cuồng tìm người, sao ông ta lại chọn cách giữ kín như bưng suốt hai mươi năm, không nói gì cả?

DTV

Sở Xuân Đình tay ngắn chẳng thể với tới trời, không thanh lý được môn hộ.

Nếu đây là thành phố Đông Hải thì thằng nghiệp chướng như Sở Thanh Tập đã sớm biến thành hũ tro cốt rồi.

“Cha à, có thể đừng nghĩ rằng ai ai cũng ghê tởm như thế được không?” Sở Thanh Tập nói xong thì đưa cho Lâm Bạch Thanh một quyển sổ da màu đỏ rồi nói: “Cháu xem cái này trước đi.”

Loading...