Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:29:14
Lượt xem: 34
Ông cụ cũng không nói trước là sẽ qua đây, đương nhiên Sở Thanh Tập cũng không ngờ một người bại liệt toàn thân có thể khôi phục lại như trước, có thể tự do đi lại trong vòng nửa năm như vậy, cũng không ngờ ông cụ sẽ qua đây.
Nhưng mà ông cụ không những đã đến, nhìn cái khoảng cách này, có lẽ ông cụ đã nghe thấy hết rồi. Ai ya, ông ta chỉ đang nói bậy nói bạ chuyện nhà người khác thôi mà, ông cụ này nghe thấy rồi, có khi nào ông cụ sẽ lấy cây gậy đánh Sở Thanh Tập một trận không?
Long Ngũ giật nảy mình, lập tức thay đổi sắc mặt: “Chào ông Sở, chúng tôi đặc biệt tới đây để đón ngài, đây chắc hẳn là cháu gái nhỏ của ngài, thật sự rất xinh đẹp, rất dễ thương, giống như tạc ra cùng một bức tượng với ông Sở đây vậy.”
Ông ta vỗ vỗ vào cổ A Thủy: “Còn không mau cầm vali cho em gái cậu?”
Trông A Thủy không giống như một tên trộm ba tay, thậm chí còn có chút đờ đẫn, cậu ta cầm lấy chiếc vali của Lâm Bạch Thanh.
Đi ra ngoài, xe đậu bên đường, Long Ngũ dìu Sở Xuân Đình, suốt dọc đường không ngừng nịnh nọt ông cụ, ông ta mở cửa xe đỡ ông cụ ngồi vào trong xe.
Lâm Bạch Thanh thấy có ai đó đang động đậy phía sau mình, cô quay người lại thì thấy tay của A Thủy vừa mới rút về.
Cô vừa cười vừa móc ống tiêm đựng Mã Hàm Thiết châm ở trong túi ra, cô hỏi: “Cậu muốn cái này?”
A Thủy sững người một lúc, thấy Lâm Bạch Thanh đưa Thiết châm tới, cậu ta chỉ có thể nhận lấy nó.
Sau khi lên xe, Long Ngũ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, cười nói: “Đây chắn là lần đầu tiên cháu gái chúng ta đến nước M nhỉ? Lát nữa cháu có thể thưởng ngoạn quảng trường Liên Hợp, con đường hoa Cửu Khúc và Cầu Cổng Vàng nguy nga hùng vĩ.”
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Bệnh viện Hán Đường ở đâu, đưa tôi thẳng đến đó đi.”
DTV
Long Ngũ nói: “Ông Hai Sở đã chuẩn bị rượu chè ở nhà để tiếp đãi hai vị, đến bệnh viện làm gì thế, cháu muốn khám bệnh sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-447.html.]
Sở Xuân Đình vừa nghe đã hiểu suy nghĩ của cháu gái mình, ông cụ biết cô muốn đi xem kim châm trước, ông cụ bảo A Thủy: “Đến bệnh viện gần khu phố Tàu, bệnh viện chính toàn quốc: bệnh viện Hán Đường.”
Khi xe chạy đi, thỉnh thoảng Long Ngũ sẽ quay lại nhìn Lâm Bạch Thanh, ông ta nói: “Cô chủ thật xinh đẹp, thông minh lanh lợi, khí chất hơn người, ông Hai thường khen cháu trước mặt chúng tôi, nói cháu là niềm tự hào của nhà họ Sở.”
Lời nịnh hót này đúng là hương thơm bay xa.
Sở Xuân Đình không thèm để ý ông ta, dành thời gian nói chuyện với Lâm Bạch Thanh: “Có lẽ cháu sẽ rất ngạc nhiên, từ nhân viên kế toán đến ông chủ, đến bác sĩ, điều dưỡng trong bệnh viện Hán Đường hầu như đều là người Hoa, bệnh viện còn có rất nhiều chuyên gia tư vấn sức khỏe, trong nước chúng ta không có nghề này nên có thể cháu cũng không biết công việc của chuyên gia tư vấn sức khỏe là làm cái gì, thật ra họ chính là những người bán hàng ví dụ như bột linh chi, bột đông trùng hạ thảo, bột nhân sâm, họ chuyên phụ trách quảng bá những sản phẩm dinh dưỡng này đến các tầng lớp cao trong xã hội.
Thật ra Lâm Bạch Thanh hiểu hết, nói thẳng ra thì các chuyên gia tư vấn sức khỏe chính là những người chuyên bán các sản phẩm chăm sóc sức khỏe và rất có thể hầu hết họ đều là những cô gái trẻ xinh đẹp, chuyên bán sản phẩm cho mấy người già rồi nhận một khoản hoa hồng kếch xù từ họ.
Cô nói: “Bột linh chi lúc trước ông uống là họ bán cho ông ạ?”
Sở Xuân Đình gật đầu: “Cái người gọi là chuyên gia tư vấn sức khỏe thật ra chính là nhân tình của Sở Thanh Tập!” Vì vậy, ông cụ cho rằng chính con trai mình đã thông đồng với tình nhân để hãm hại mình. Ông cụ khổ thật.
Thoáng chốc đã đến khu phố Tàu, toàn bộ khu vực này là một nơi độc lập khép kín, cái gọi là kiến trúc quốc gia, mái nhà mạ vàng, tường đỏ và đèn lồng đỏ khiến cho người ta có một cảm giác khó chịu về mặt tâm lý, hơn nữa nó khác hoàn toàn với phong cách cổ điển quốc gia chân chính.
Long Ngũ cười nói: “Chắc cháu gái nhỏ chưa từng thấy loại phồn hoa như này nhỉ?”
Thật ra Thâm Hải ngày nay cũng phồn hoa giống như vậy, mười năm nữa chắc chắn các thành phố trong nước đều sẽ phồn hoa hơn nơi này. Đến nơi, Long Ngũ đang chuẩn bị xuống xe, Sở Xuân Đình nói: “Đợi trong xe đi, chúng tôi tự đi!”
Không hổ là bệnh viện chính toàn quốc, nếu nói nó là phòng khám thì quá xem thường nó rồi, bệnh viện Hán Đường này đã là một bệnh viện độc lập. Nó có một tầng khám bệnh riêng biệt, có khoa châm cứu, có khoa vật lý trị liệu, nó là một tòa nhà phức hợp rất lớn.
Trời đã gần đến trưa, Lâm Bạch Thanh dạo một vòng quanh phòng khám, thực sự sau khi bước vào phòng khám này, chắc chắn bạn sẽ không cảm thấy mình đã ra nước ngoài, những thứ bạn nghe được bên tai đều là ngôn ngữ trong nước nhưng hầu như mọi người đều nói tiếng Quảng Đông.
Khám bệnh ở nước M khác với ở trong nước, không có quy tắc lấy số khám bệnh, thay vào đó là đặt lịch hẹn, phải đặt lịch hẹn trước.