Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 445

Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:29:10
Lượt xem: 19

Cuối cùng, phía sau cũng yên tĩnh, Sở Xuân Đình ở bên cạnh cũng đã nghỉ ngơi, Lâm Bạch Thanh đang đọc tới , người đang suy ngẫm vài câu ‘Cái gọi là mặt trời thực ra chỉ là một kẻ điên, dương ở trên âm ở dưới, dưới là hư trên là thật, cho nên bệnh điên cũng…’ thì nghe bên tai vang lên một giọng nói: “À… Tôi vẫn là muốn nói với cô chuyện này, cô rất đẹp, rất giống với mẹ tôi.”

Lúc này Sở Xuân Đình đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nhịn được nữa, quay đầu nói: “Thằng nhóc thối, đi bắt chuyện với một cô gái mà nói cô ấy giống mẹ mình, cả đời này cậu sẽ không kiếm được bạn gái đâu.”

Bob nói: “Nhưng cô ấy thực sự rất giống mẹ cháu.”

Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng bị chàng trai này khơi dậy sự tò mò, cô quay lại nhìn kỹ cậu ấy, chàng trai da trắng, mắt một mí, sống mũi cao, môi hơi dày, đúng kiểu mẫu người tiêu chuẩn, tướng mạo của một chàng trai vùng duyên hải, cũng xem như rất dễ mến.

Nhìn tuổi tác thì chắc cũng trạc tuổi cô, tầm 20, 21 tuổi.

Cô hỏi: “Mẹ cậu làm nghề gì, gia đình cậu đâu, nhà ở đâu?”

Bob nói: “Nhà tôi ở LA, mẹ tôi từng là một nhà bào chế thuốc.” Cậu ấy lại nói: “Mẹ tôi là người mẹ lương thiện nhất, giàu tình thương nhất trên thế giới này, bà còn là một người phụ nữ tốt bụng không ai sánh được, với lại bà ấy rất yêu tôi.”

Sở Xuân Đình sống cả đời này, đây là lần đầu tiên ông cụ thấy một người đi bắt chuyện như thế này, ông cụ mắng một câu đồ ngu rồi nhắm mắt lại. Lúc đầu, Lâm Bạch Thanh cũng nghĩ rằng chàng trai này đang muốn bắt chuyện với cô.

Nhưng nghe thế này, sao cô lại cảm thấy cậu ấy hơi giống kiểu con trai cưng của mẹ, hay nói một cách khác, đây là đang khoe khoang mẹ cậu ấy?

“Thực sự ngưỡng mộ cậu có một người mẹ tốt như vậy, sau khi về nhà, cậu nhớ chuyển lời hỏi thăm mẹ cậu giúp tôi nhé.” Lâm Bạch Thanh nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-445.html.]

DTV

Kể từ đó, chàng trai trẻ không làm phiền cô nữa.

Người ta nói rằng khi một bác sĩ ra ngoài, nhất định sẽ gặp bệnh nhân trên đường đi, vì vậy Lâm Bạch Thanh đã mang theo Mã Hàm Thiết châm, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào nhưng chuyến đi này cô hơi may mắn, trong suốt 24 giờ bay, ngay cả một người cảm lạnh hay bị ho trên máy bay cũng không có.

Đúng là ngồi ở hạng thương gia thoải mái hơn rất nhiều, ghế ngồi rộng rãi, có thể duỗi người dễ dàng, hơn nữa đồ ăn cũng phong phú hơn rất nhiều, có lẽ Sở Xuân Đình vẫn nằm trong danh sách chăm sóc đặc biệt của hãng hàng không, bởi vì trên đường đi ngoài các suất ăn tiêu chuẩn ở hạng thương gia, thỉnh thoảng nữ tiếp viên còn thêm một ít đồ ăn nhẹ như sữa chua, trái cây, rau câu cho Lâm Bạch Thanh.

Chuyến đi còn dài, suốt cả chuyến bay, ngoài việc đọc sách, Lâm Bạch Thanh còn được tiếp viên chăm sóc về mặt ăn uống.

Hầu hết những người trong hạng phổ thông đều là những người bỏ việc bán nhà, mang hết toàn bộ của cải đến nước M để đãi vàng, bất kể họ có quen nhau hay không, họ đều muốn nói về những hiểu biết ít ỏi của mình về nước M, về SF, hy vọng có thể góp được một ít thông tin hữu ích từ cuộc trò chuyện của những người khác, đến nửa đêm, trong khoang máy bay vẫn xôn xao tiếng nói chuyện.

Lâm Bạch Thanh gần như mất ngủ cả đêm trong hạng thương gia, lúc cô đi vệ sinh thì đụng phải Liễu Yến, đầu tóc anh ta bù xù như cái ổ gà, hai quầng thâm to đùng, thức trắng đêm, nhìn anh ta gần như không còn dáng vẻ của con người nữa.

Trọn vẹn một ngày một đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Mọi người tranh nhau chen chúc ra ngoài như những con thú khốn đốn, ai cũng muốn mình là người đầu tiên chen ra khỏi máy bay để ngửi không khí của thành phố, ngửi một nơi đầy ắp vàng trong truyền thuyết, xem nó có thơm ngọt, có dạt dào mùi tiền như trong truyền thuyết hay không.

Liễu Yến còn có việc phải làm, vừa hạ cánh anh ta đưa cho Lâm Bạch Thanh số điện thoại để liên lạc rồi rời đi trước. Nhưng ngay khi kiểm tra nhập cảnh, Lâm Bạch Thanh và Sở Xuân Đình đã bị chặn lại.

Tất nhiên là bởi vì kim châm cứu, cô không mang theo kim châm nhưng cô mang theo Mã Hàm Thiết châm. Lâm Bạch Thanh đã tiến hành khai báo nó ở trong nước, nhưng vì đó là một thứ kim loại không rõ lai lịch nên cô đã bị gọi đến phòng giam ở nước M.

Loading...