Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-12-04 20:40:14
Lượt xem: 1
Thẩm Khánh Hà ra hiệu cho phó viện trưởng Thôi nhìn Linh Đan Đường đối diện, hỏi: “Ông thấy tòa nhà đối diện thế nào?”
Phó viện trưởng Thôi chỉ liếc mắt nhìn một cái, lập tức nói: “Ảm đạm, lạnh lẽo, không có tí văn hóa di sản nào!”
Kiến trúc sư cấp dưới của ông ta cũng lập tức phụ họa theo, gật đầu: “Đúng là không đẹp.”
Đây là công việc bên ngoài của Liễu Yến, thế nên họ hoàn toàn không biết Linh Đan Đường là do Liễu Yến thiết kế.
Sau cuộc trò chuyện này, Lâm Bạch Thanh hiểu rõ tại sao Liễu Yến có tài năng thiết kế kiến trúc mà lại từ chức để kinh doanh, có một ông chủ và đồng nghiệp như vậy, từ chức là một cách giải thoát đối với anh ta.
Tòa nhà tương lai sẽ thuộc về Lâm Bạch Thanh, tất nhiên Thẩm Khánh Hà phải xem ý kiến của Lâm Bạch Thanh. Thử một chút đã thấy Lâm Bạch Thanh không ưa phong cách của phó viện trưởng Thôi, tất nhiên là muốn từ chối ông ta rồi..
Thân là dì của bên B, bà ấy đã từ chối thẳng thừng: “Đồng chí Thôi Bình, chúng ta có thể có một chút khác biệt trong quan điểm, hay là các anh về trước đi, tôi tìm Viện Thiết kế Kiến Trúc Quảng Tây trao đổi sau?”
Phó viện trưởng Thôi vừa đến, thiết kế còn được đưa ra đã bị từ chối rồi?
DTV
Điều này tất nhiên không được, mà những người không có thực lực thường thích nhờ vào quan hệ và giao tình.
Thôi Bình liếc nhìn Thẩm Khánh Hà từ trên xuống, đột nhiên nói: “Có phải Khánh Nghi lớn hơn cô một tuổi không?”
Thẩm Khánh Hà liếc Lâm Bạch Thanh, mới nói: “Đúng, năm nay tôi 42 tuổi, nếu chị ấy còn sống thì có lẽ chị ấy đã 43 tuổi rồi.”
“Thật đáng tiếc, nghĩ lại các bạn học của chúng ta, chưa kể tới trường Trung học số Mười Hai, trong 13 trường trung học ở Đông Hải, có đứa trẻ nào không từng vây xem bà ấy, không từng bắt nạt bà ấy? Nhưng tôi thì không, từ trước đến nay, tôi luôn ngưỡng mộ và khâm phục Khánh Nghi. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ về bà ấy, tôi luôn cảm thấy rất buồn, tôi còn cảm thấy…”
Một lúc sau, ông ta lại cười nói: “Chúng tôi có thể coi là tri kỷ, nếu bà ấy giám sát việc xây dựng tòa nhà này, tôi nghĩ bà ấy sẽ khá đánh giá cao ý tưởng thiết kế của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-422.html.]
Thẩm Khánh Hà rất đáng thương, khi còn nhỏ Thẩm Khánh Nghi bị phê phán, bà cũng bị theo.
Đến cả bây giờ, bà vẫn bị vầng sáng của cô Cả Thẩm Khánh Nghi đã mất tích hai mươi năm năm chiếu vào. Nhưng dù sao thì bà là người từng thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, nội tâm bà vẫn rất mạnh mẽ, bà có chủ kiến riêng của mình.
Bà nói: “Đồng chí Thôi Bình, nếu chị tôi còn sống, có lẽ chị ấy sẽ đánh giá cao quan điểm thiết kế của ông, nhưng tôi nhớ hình như ông tốt nghiệp trung cấp nghề, cũng không tiếp tục học lên nữa. Thời đại bây giờ đã thay đổi khá nhiều, vừa hay đơn vị cũng có danh mục học tập thêm, tại sao ông không đăng ký một suất để học những quan điểm thiết kế tiên tiến? Thời đại đã thay đổi rồi, chúng ta là lực lượng trung kiên của xã hội, việc học tập và bắt kịp thời đại cũng rất quan trọng mà?”
“Có mà, tôi mới đăng ký vào hệ đào tạo từ xa tại Đại học Đông Kinh, hơn nữa hầu hết các sinh viên đều là bạn cũ của chúng ta. Họ đang lên kế hoạch tổ chức buổi họp lớp, tôi đã đề nghị với mọi người rằng những người từng bắt nạt Khánh Nghi đều nợ bà ấy một lời xin lỗi.”
Thôi Bình lại đưa chủ đề về Thẩm Khánh Nghi, cười nói: “Sau khi tôi làm công tác tư tưởng cho họ, tất cả đều nói thật sự muốn xin lỗi Khánh Nghi, Khánh Hà à, tôi nghĩ các cô cũng nên đặt một hòm linh cữu cho Khánh Nghi, nếu không, mọi người muốn cũng không có nơi để thờ cúng bà ấy.”
Đây cũng là một vấn đề phổ biến trong những năm chín mươi. Mọi người không nói về thực lực, mọi việc đều phải dựa một chút về quan hệ.
Có thể nói vị phó viện trưởng Thôi Bình này đã vận dụng đến mức hoàn hảo các mối quan hệ rồi.
Nhưng Thẩm Khánh Hà không muốn lập linh vị cho chị gái mình, bởi làm như vậy đồng nghĩa với việc chính thức tuyên bố chị gái đã chết.
Bà tức giận rồi, hồi lâu sau không nói được một câu.
Lâm Bạch Thanh không nhịn được nói: “Viện trưởng Thôi, Thẩm Khánh Nghi chỉ mất tích, chưa có chết, tại sao mọi người đều cho rằng bà ấy đã c.h.ế.t rồi vậy?
Thôi Bình cười nói: “Tôi cũng hy vọng bà ấy còn sống chứ, nhưng đã hai mươi năm rồi cũng không có tin tức của bà ấy.”
Ông ta lại nói: “Tôi đã làm công tác tư tưởng cho rất nhiều người, ai cũng muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với bà ấy, nhưng tiếc là ngay cả linh đường bà ấy cũng không có.”
Lâm Bạch Thanh cười hỏi: “Chúng ta chỉ nói giả thuyết thôi, nếu như bà ấy còn sống, những người đó có thật sự xin lỗi bà ấy không?”