Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-12-04 20:39:34
Lượt xem: 0
Lúc đến Sở Thanh Tập cực kỳ nghèo, nhưng thấy văn vật truyền thống đầy đất, đương nhiên ông ta không chịu bỏ lỡ, thế là định mang ra bán món đồ y hệt kiếm chút vốn, làm theo cách kinh doanh cũ của cha mình ở nước M.
Nhưng những món khác đều bán không được giá, với tính cách tỳ hưu của ông ta dĩ nhiên cũng thấy tiếc. Chỉ có duy nhất kim châm của Linh Đan Đường, có một cửa hiệu y học Trung Quốc chịu thu mua, còn trả giá trên trời.
Dùng lời của Sở Thanh Tập thì ông ta cũng bị người ta dụ dỗ, vì người trong cửa hiệu y học Trung Quốc đó nói tiếng Trung, hơn nữa xuất hiện giao lưu với kẻ đó toàn là người nước mình, ông ta lúc ấy mới đến nước M, thấy đối phương dùng cờ hiệu “chữ Hán chính thống” thì tưởng chắc ông chủ là đồng hương, đúng lúc đối phương cũng cho giá đủ cao nên ông ta bán nó đi.
Mãi đến sau này ông ta mới phát hiện ẩn đằng sau cái gọi là “văn tự chính thống” là một ông chủ ác quỷ.
Tóm lại là thế này, bộ kim châm của Linh Đan Đường rơi vào tay người nước N trở thành chiêu bài của cửa hiệu y học Trung Quốc: nước N. Sau đó nữa ông ta đi theo còn đường xem bói huyền học, tiện thể theo con đường sưu tầm văn vật truyền thống.
Mà những cuốn sách y học cổ, Sở Xuân Đình cũng không biết sao ông ta có thể gom được. Sau khi đến nước M thì Sở Xuân Đình mới phát hiện con trai mình trữ tận mấy cuốn sách y học cũ.
Đương nhiên Sở Xuân Đình không phải người tốt lành gì, nhưng Cố Minh cũng có thể làm ra chuyện như không chữa cho người nước N, mà con trai lại bán kim châm của Linh Đan Đường cho người nước N, dù Sở Thanh Tập có giải thích hay giảo biện thế nào đi chăng nữa, chỉ cần ông ta không mang kim châm về lại thì Sở Xuân Đình cũng không thể tha thứ cho ông ta.
Còn sách y học, vợ Sở Xuân Đình từng là bác sĩ trung y nổi danh, con trai tích trữ số lượng lớn sách y học chứ không chịu đem về nước, còn coi là sản phẩm đem đi rao bán. Sở Xuân Đình tự nhận mình là kẻ ác cũng bị cái ác của con trai làm cho giật mình.
Lâm Bạch Thanh rất nghi hoặc, “Tiểu Phẩm Phương”, cô chỉ biết bản gốc hiện ở nước N, vậy Sở Thanh Tập lấy ở đâu ra?
Lúc này, Cố Bồi dịu dàng nói: “Có một khả năng chắc là lúc thư viện muốn tiêu hủy thì được ông ta giữ lại.” Lại nói: “Ức gà của em còn không ăn nữa thì không giòn nữa, ăn cơm trước, ăn xong chúng ta nói tiếp, từ từ nói.” Lâm Bạch Thanh cúi đầu nhìn mới phát hiện ức gà cô thích ăn nhất đã mang lên rồi, Cố Bồi cũng cắt xong cho cô rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-400.html.]
Về chuyện ở nước ngoài, Sở Xuân Đình không hiểu nhiều. Ông ta không biết tiếng nước ngoài cũng không hiểu phong tục nên chỉ làm ông cụ trong nhà, có khách đến thì tiếp đãi chung với con trai, nghe người ta nịnh nọt mấy câu, thời gian còn lại thì giúp mọi người giám định văn vật, ngậm kẹo đùa cháu là được.
Rất nhiều chuyện con trai không nói nên ông ta không hiểu.
Nhưng Cố Bồi khá hiểu nước ngoài, anh cũng suy đoán nhưng anh cho rằng Sở Thanh Tập giữ lại từ trong số sách thư viện tiêu hủy, còn nguyên nhân là thế này: Đại học phương Tây đều có thư viện, mọi người cũng vui vẻ tặng các loại tàng thư cho thư viện.
Mà thế kỷ trước, cùng với chiến loạn, đa số sách cổ phương Đông được đưa về các thư viện đại học phương Tây. Đối với quốc gia của họ, sách y học là thứ ước gì có thể mỗi một vị bác sĩ trung y đều có một cuốn, vì nó là công cụ. Nhưng đối với thư viện các trường đại học thì nó chỉ là một cuốn sách thôi, một cuốn sách họ đọc không hiểu gì cả.
Mà thân là đồ trưng bày thì mỗi thư viện có một cuốn là đủ rồi, lúc kiểm kho hằng năm, thư viện đều sẽ tiến hành kiểm kê và so sánh một lần, cùng một cuốn sách, đương nhiên thư viện chỉ giữ lại một cuốn, số còn lại thì sẽ bị tiêu hủy.
Dĩ nhiên rồi, trước khi tiêu hủy trường sẽ thông báo cho các sinh viên đến xem xem có sách mình muốn lấy không.
Cố Bồi vốn khá thích đi hôi của lúc thư viện các trường đại học tiêu hủy sách cũ, nhưng lúc ấy anh không hứng thú với trung y nên không đào sách vở về nó.
DTV
Nhưng Sở Thanh Tập thì khác, mẹ ông ta: Khương Vân Uyển là một bác sĩ trung y, trong nhà chứa nhiều sách nên Sở Thanh Tập cũng hiểu về trung y.
Cố Bồi đoán rất có thể ông ta thấy được cơ hội kinh doanh khổng lồ tiềm ẩn trong số sách đó nên gom sách về nhân lúc thư viện tiêu hủy. Không cần tốn một xu, rất hợp với phong cách làm việc tỳ hưu hình người của ông ta.
Ăn không nói, ngủ không nói, Lâm Bạch Thanh im lặng ăn ức gà cảm thán từ tận đáy lòng, chú Hai thật là một nhân tài.
Tất nhiên rồi, ông ta cũng dám hại c.h.ế.t cả cha mình, chắc chắn là nhân tài.