Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-12-04 20:39:18
Lượt xem: 1
Nó giống với nhân sâm rừng ngàn năm, mai rùa mấy chục năm trong sách Lỗ Tấn viết, là câu nói liều của Lâm Bạch Thanh, cũng là thứ cô tâng bốc lung tung để làm dịu mọi chuyện, nói tóm lại nó là thứ có tên nhưng không tìm được.
Cung cấp kiến thức xong, bác sĩ Lưu lại nói: “Sau này nếu mọi người ra ngoài hành nghề mà gặp phải người nhà bệnh nhân càn quấy, không thể thoát thân, đương nhiên không thể kê nhân sâm ngàn năm và mai rùa mấy chục năm được, giờ đã lỗi thời rồi, cứ kê mã bảo của ngựa kéo bảo người nhà bệnh nhân đi tìm, họ không tìm được, người biết điều chút dĩ nhiên sẽ thôi, còn nếu không biết điều lại đến kiếm chuyện, chúng ta cũng có lý do có thể tắc trách, nói chung là dàn xếp ổn thỏa.”
Lúc này Mục Thành Dương đã gọi điện thoại xong, ra hiệu Lâm Bạch Thanh lên lầu với mình, nhỏ tiếng nói: “Anh vừa hỏi thăm cô Hai anh rồi, em biết cô gái Phàn Ỷ Mộng kia, có lai lịch gì không?”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Lai lịch gì ạ?”
DTV
Mục Thành Dương nói: “Tuy thông tin không chính xác lắm nhưng cô Hai anh nói, chắc cô ta chung đường với Trương Tử Cường đó, hôm qua cô ta sai người đến Bảo Tế Đường mượn kim châm, cả rắm ông chủ Lục cũng không dám thả, đồng ý ngay tại chỗ.”
Lâm Bạch Thanh đoán không sai, quả nhiên Phàn Ỷ Mộng có liên quan đến Trương Tử Cường.
Mà nói về pín hải cẩu, cô nhớ ra rồi, mùi thối người mấy tên côn đồ kia không chỉ là mùi đáy tàu mà nó còn lẫn với mùi của pín hải cẩu đang thối rữa, vì họ buôn lậu nên trên người có mùi đó.
Mục Thành Dương lại nói: “Cô Hai anh nói Phàn Ỷ Mộng còn chẳng tốt nghiệp tiểu học, không có văn hóa gì, vốn làm cô chủ trong hộp đêm, sau này lăn lộn thành má mì có hậu thuẫn có tay sai, không biết đứa bé kia là của ai nhưng chắc là một người vô cùng quan trọng, cô ta muốn dựa vào đứa bé để đổi đời, không phải tùy tiện là có thể cắt được đâu.”
Thấy Lâm Bạch Thanh im lặng, anh nói tiếp: “Nghe nói rắc rối này là tự em chuốc, em sao vậy, mấy hôm trước anh mới khuyên em xong, giờ bên ngoài loạn lạc, ra khỏi nhà chớ lắm lời chớ gây chuyện nhưng em cứ làm, giờ rắc rối này đến tận cửa rồi nhỉ?”
Lại nói: “Anh đã gọi điện thoại cho ông Sở rồi, bảo ông ta giải quyết.” Quả thật là do tự Lâm Bạch Thanh chuốc rắc rối.
Hôm ấy ở trung tâm thương mại nếu cô không nhiều chuyện thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng là một bác sĩ, nhìn thấy có người bị bệnh nhất là thai phụ có vấn đề, nhắc một câu là y đức của cô. Tuy Lâm Bạch Thanh đã chuốc lấy phiền phức, nhưng cô không hề hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-390.html.]
Chỉ là hơi cảm thán, đời trước phương diện này có Cố Vệ Quốc, cô không nhọc lòng.
Đời này, cô đang nghĩ mình chỉ cần an phận chút, không gây chuyện, không nổi tiếng quá sớm thì sẽ không chuốc lấy rắc rối, cũng có thể vạch rõ giới hạn với Sở Xuân Đình.
Nhưng chẳng lẽ cô vẫn phải cầu xin sự giúp đỡ từ Sở Xuân Đình mới được sao?
Nghe nói cô có chuyện cần ông ta giúp, e là đuôi mày của ông cụ có thể vểnh lên tận trời luôn.
Lâm Bạch Thanh sẽ quan tâm vấn đề sức khỏe của Sở Xuân Đình, sẽ chăm sóc sinh hoạt của ông ta, nhưng cô sẽ không dính líu đến cái mà ông ta gọi là “đạo”, cô phải thử dùng thủ đoạn của mình để giải quyết vấn đề.
“Trước hết đừng gọi, em nghĩ tiếp xem có cách khác không.” Lâm Bạch Thanh nói xong thì ra khỏi dược đường. Mục Thành Dương đuổi theo gọi: “Em không giải quyết nổi đâu, chúng ta gọi điện thoại cho ông Sở đi.”
“Không cần đâu, em thấy chắc em sẽ làm được.” Lâm Bạch Thanh quay đầu lại nói. Lúc này là năm giờ chiều, hai hôm trước Cố Bồi có gọi về nói ngày mai hoặc ngày mốt sẽ về tới.
Khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn đồ ăn trên thuyền không ngon, trong cuộc gọi anh không chỉ càm ràm một lần, nói cực kỳ muốn ăn cơm chiên trứng nhưng cơm lại rất đơn giản, còn cơm trứng chiên Lâm Bạch Thanh nấu ngon, chủ yếu là do chọn chân giòn ngon.
Hôm qua cô đã hẹn với bác gái bán chân giò ở chợ rồi, bảo bác ấy chọn cho cô một chân giò ngon, hôm nay sẽ đến lấy.
Người nhà họ Cố còn ở ngõ Nam Chi trước mắt chỉ còn lại gia đình Cố Ngao Văn.
Đúng lúc Lâm Bạch Thanh có vài chuyện muốn hỏi Cố Hoài Lễ nên lập tức thuận đường đến nhà Cố Ngao Văn trước, vốn là định hỏi Cố Hoài Lễ về chưa, mẹ Ngao Văn cười nói: “Ông ta à, về lâu rồi, đến chợ mua thức ăn rồi ấy.”
Lâm Bạch Thanh phấn chấn chạy đến chợ.
Vừa vào chợ thì đã thấy Cố Hoài Lễ chạy xe đạp, trên xe có hai cái sọt thức ăn.