Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-12-04 20:39:15
Lượt xem: 1
Tên mập đập bàn một cái bốp: “Bác sĩ nhỏ cô có biết ăn nói không đấy, bệnh viện nói là phát triển không tốt, sao đến chỗ cô lại thành thai nhi dị dạng rồi?”
Lâm Bạch Thanh cũng đập bàn: “Vậy các người lên bệnh viện là được, đến tìm tôi làm gì?”
Phàn Ỷ Mộng ra hiệu hai người hai bên im lặng hết đi, nói: “Bác sĩ, xin cô giúp tôi với, giữ đứa bé này.”
Tên gầy hiền lành hơn chút, hòa nhã nói: “Chúng tôi đã cố tình hỏi thăm rồi, cái thai của vợ Liễu Phong là cô bảo vệ, bảo vệ vô cùng tốt, cái này của chị tôi chắc chắn cô làm được.”
Lâm Bạch Thanh kiên nhẫn giải thích: “Tình trạng của nhà Liễu Phong khác với cái này, tôi không bảo vệ nổi.”
Phàn Ỷ Mộng nói: “Tôi có nói chuyện với bà Liễu rồi, bà ta nói mới đầu cô cũng không nói nhưng sau này vẫn giúp, dạo này bà ta đã đến thành phố cảng siêu âm màu, đứa bé vô cùng khỏe mạnh.” Lại nói: “Thù lao bà ta trả cho cô, tôi cũng trả nổi.”
Tên mập cười nói: “Nghe nói Liễu Phong đã cho cô mấy trăm ngàn, số tiền này chúng tôi móc ra được.” Lại xoa tay, chỉ vào ống châm trên bàn làm việc, nói: “Cái này, chúng tôi cũng có thể mượn được.”
Lâm Bạch Thanh ngơ ngác một lát mới hiểu được ý của tên này là họ có thể mượn được kim châm của Bảo Tế Đường.
Tên mập cười khinh như thể Liễu Phong chỉ là một con sâu bé nhỏ có thể nghiền c.h.ế.t chỉ bằng một bàn tay.
“Mẹ nó, Liễu Phong là cái thá gì chứ, chị Mộng chúng tôi mới là người giàu nhất Đông Hải.” Cậu ta nói.
Lâm Bạch Thanh đã bắt đầu giận, vỗ bàn nói: “Muốn khám bệnh thì khám, còn nói mấy bậy bạ nữa thì lập tức cút ra ngoài cho tôi.”
Tên mập vỗ một bàn tay lên bàn: “Bác sĩ nhỏ, nói gì đấy hả?” Tên gầy tính tình đỡ hơn kéo cậu ta một cái nói: “Bác sĩ, nghĩ cách tiếp đi nhé.”
Phàn Ỷ Mộng bắt đầu khóc thút thít, mặt đầy vẻ bơ vơ mù mịt: “Làm sao đây, tôi phải làm sao đây?” Tên mập gõ bàn: “Cái thai này phải được bảo vệ.”
Nghe trong phòng ồn ào, Mục Thành Dương đẩy cửa ra đứng đó nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-388.html.]
DTV
Lâm Bạch Thanh tỏ ý đàn anh đừng vội sốt ruột, nhẹ nhàng vung tay: “Nếu tôi không làm thì sao, sao nào, muốn đánh nhau?” Thật sự muốn nói đến đấu đơn, hai tên nhóc này cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của cô.
Tên mập bẻ tay rôm rốp: “Bác sĩ nhỏ, chúng tôi biết cô có thân thủ, nhưng giờ Đông Hải chúng ta kẻ ác đầy ra đó, đừng nói đi đường ban đêm, có vài người không đi đêm cũng sẽ gặp ma đó, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, nếu cái thai nhà Liễu Phong đã do cô bảo vệ, vậy cô phải giúp chị Mộng chúng tôi bảo vệ đứa bé này.”
Tên gầy gật đầu hùa theo: “Tiền không phải vấn đề, cô muốn kim châm chúng tôi cũng có thể mượn được, nhưng cô phải bảo vệ cái thai.”
Lúc đầu Lâm Bảo Thanh thấy nói chuyện với mấy người này như đàn gảy tai trâu vậy, còn thấy họ vì gây sự nên cố tình kiếm chuyện nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu sơ suy nghĩ của họ.
Họ không hiểu rằng đứa con nhà Liễu Phong tuy môi trường cha mẹ ban cho trong thời kỳ phôi thai không tốt lắm, nhưng từ khi cấy tạo thai nhi, vợ chồng người ta đã bảo vệ rất tốt.
Còn Phàn Ỷ Mộng thì khác, cô ta luôn trang điểm khi mang thai, còn lạm dụng thuốc kháng sinh vì da nổi mẩn, thai nhi đã dị dạng rồi, cũng vì tránh rắc rối nên bác sĩ trong bệnh viện sẽ không chọn nói thẳng ra.
Lại thêm đúng là chuyện vợ chồng Liễu Phong khá truyền kỳ nên họ không nghĩ là cô không bảo vệ nổi thật.
Trái lại còn cho rằng cô đang đỏng đảnh, muốn tăng giá cao để kiếm một vố lớn.
Mục Thành Dương thấy tình hình giằng co, tiến lên muốn khuyên ngăn: “Mấy anh này, đây là phòng khám, phải lịch sự với bác sĩ, phiền mọi người văn minh chút.”
Tên mập quay đầu lại nhìn anh ấy, cười hì hì gọi tên anh ấy: “Mục Thành Dương?” Lại nói: “Cô Hai anh tên Mục Hồng Tinh nhỉ, bà chủ của Bảo Tế Đường.”
Mục Thành Dương sững người.
Là người bình thường, mọi người thường sẽ bàn về vài nhân vật xã hội đen thế này thế kia, trước khi bị người ta khiêu khích, họ không hề hiểu rõ người xã hội đen trông như thế nào.
Lúc này anh ấy mới đột ngột nhận ra rằng đây là xã hội đen đến gây rối kiếm chuyện.
Anh ấy xoay người định ra ngoài, tên gầy cười hỏi: “Anh định báo cảnh sát hay muốn gọi chi viện, đi chậm nhé?”
Mục Thành Dương vụt ra mấy chục câu chửi bậy trong lòng, đương nhiên anh ấy định gọi người giúp, anh ấy định đi gọi Sở Xuân Đình. Nhưng Lâm Bạch Thanh gọi to một tiếng: “Đàn anh, chờ đã!”