Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-12-04 20:39:03
Lượt xem: 1
Người phụ nữ khoảng hai bảy hai tám tuổi, cơ thể đang mang thai, gương mặt rất xinh đẹp, trên mặt có trang điểm nhưng trên cổ lại có vết nám, mà lúc này trên cổ lại đang bôi thuốc, đó là kem bôi da axit fusidic.
Phụ nữ mang thai đều sẽ có mùi mang thai, Lâm Bạch Thanh rất thích mùi đó, bởi vì đó mà mùi của sữa.
Nhưng người phụ nữ này mang thai trên người lại không có mùi có thai mà lại có một loại mùi hôi thối. Dựa vào khứu giác nhạy bén, Lâm Bạch Thanh vừa ngửi đã phát hiện ra có vấn đề.
Cô đi tới cầm lấy lọ kem bôi một lượt rồi nói: “Chị gái, kem bôi da axit fusidic là thuốc kháng sinh, nếu như chị đang mang thai muốn sinh con thì tốt nhất đừng dùng nó, đổi thuốc khác đi. Với lại cố gắng không trang điểm nữa.”
Người phụ nữ đưa tay sờ mặt: “Đang có thai thì không được trang điểm sao?” Lại nói: “Sao cô phát hiện ra tôi có thai?”
DTV
Lâm Bạch Thanh ra hiệu cho cô ấy đưa tay ra cho cô bắt mạch: “Từ khuôn mặt của chị, từ mạch tượng của chị tôi có thể khám ra chị mang thai chắc đã ba tháng, chị còn có bệnh cũ rubella, đúng không?”
Người phụ nữ xoa xoa bụng theo bản năng, kinh ngạc nói: “Cô gái trẻ chưa được bao nhiêu tuổi, vậy mà cô lại là bác sĩ?”
Lại nói: “Mang thai trang điểm một chút cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, tôi có một người chị em khi mang thai cũng có trang điểm. Không sao cả, cô ấy sinh con rất khỏe mạnh, là một bé trai mập mạp.”
Trong tương lai, sử dụng mỹ phẩm sẽ ảnh hưởng đến thai nhi là điều phổ biến. Nhưng ở thập niên chín mươi, các loại mỹ phẩm với nhiều kiểu dáng chứa chì và kim loại nặng vừa mới được tung ra thị trường, liên quan đến kiến thức này vẫn chưa được phổ biến.
Lâm Bạch Thanh là một bác sĩ, tất nhiên cần phải nhắc nhở bệnh nhân.
Cô nói: “Trong thời gian mang thai, thỉnh thoảng chị trang điểm một lần sẽ không ảnh hưởng nhiều đến thai nhi. Nhưng chị thì khác, chị đã sử dụng thuốc kháng sinh cộng với mỹ phẩm, cực kỳ có hại đối với đứa trẻ.”
“Nhưng tôi bị rubella, da tôi bị ngứa, không xài kem axit fusidic thì tôi nên dùng thuốc gì?” Người phụ nữ mang thai hỏi.
Nếu muộn thêm vài năm nữa, Lâm Bạch Thanh sẽ phát triển Bồ Địa Lam, nhưng hiện tai nó vẫn chưa được phát hành.
Nhưng Linh Đan Đường có thuốc đúng bệnh, cô đang chuẩn bị viết tên nhưng lúc này một nhân viên bán hàng nói: “Chị Mộng, chắc cô gái nhỏ này là một kẻ lừa đảo bán cao da chó, chúng ta đừng tin cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-380.html.]
Một nhân viên bán hàng khác cũng nói: “Đúng vậy, cô ấy chưa bằng tuổi tôi, nói là bác sĩ thì tôi không tin.”
Người phụ nữ gọi là chị Mộng có hơi do dự nhưng cô ta tốt tính nói: “Nếu như cô thiếu tiền nói thẳng ra, tôi có thể cho cô một ít. Nhưng cô còn trẻ, cũng không nên nói nghe sởn cả tóc gáy, giả danh lừa bịp.”
Mắt của hai người bán hàng đồng thời trừng lên, như thể Lâm Bạch Thanh thực sự là một kẻ lừa đảo.
Lâm Bạch Thanh ném bút nói: “Nếu sợ tôi lừa tiền, chị nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra, tốt nhất là làm siêu âm B.” Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, Lâm Bạch Thanh quay người đến Lady’s House phía đối diện. Tiểu Thanh đã thử một đống quần áo, đang lúc do dự không biết nên chọn cái nào.
Lâm Bạch Thanh đón lấy hết tất cả quần áo, kêu người bán hàng tính tiền, rút ra ba tờ một trăm đồng mua tất cả. Sau khi ra khỏi Lady’s House, chị Mộng và hai người bán hàng vẫn đang nhìn cô.
Lâm Bạch Thanh không nhịn được lại nói: “Hãy đến bệnh viện trước đi, để bác sĩ kê đơn thuốc thích hợp cho chị, đừng dùng thuốc bôi có chất kháng sinh, không tốt đối với chị và cả đứa trẻ.”
Cô không đành lòng nói nhưng thai nhi trong bụng người phụ nữ gọi là chị Mộng đã bị ảnh hưởng bởi mỹ phẩm và thuốc. Không giống như bà Liễu, trên người cô ta đã có mùi hôi thối, chứng tỏ đứa con trong bụng cô ta đã là quái thai.
Lại đi dạo hồi lâu, Lâm Bạch Thanh bỏ ra ba trăm hai mươi đồng mua một chiếc ba lô. Lại chi ra ba trăm đồng mua cho mình, Cố Bồi cùng với Tiểu Thanh, mỗi người một bộ đồ ngủ có lót thêm lông.
Nhà trệt rất lạnh vào mùa đông, phòng tắm lại ở bên ngoài, mỗi người có một bộ đồ ngủ bằng vải bông, tắm xong cũng không phải lo lắng đi ra sẽ bị cảm vào đông lạnh.
Về đến nhà, đầu tiên cô đụng phải Sở Xuân Đình, người mà một tháng qua đều im ắng chưa làm việc gì gian ác. Lúc này dược đường đã hết giờ làm không có người, cửa cũng đã khóa lại, ông ta đứng ở cửa sau của dược đường đang ngẩn người nhìn vào trong sân.
Ông ta khôi phục rất nhanh, quả thật so với một tháng trước khỏe mạnh hơn rất nhiều, lưng cũng không bị còng xuống nữa, có thể ngồi thẳng lưng, đầu cũng linh hoạt hơn và cao hơn so với lúc đầu.
Ông cụ mặc một chiếc áo bông cổ tròn màu đen, nhìn thấy cháu gái đến ra hiệu cho cô đến trước mặt nói: “Chúng ta cùng ăn cơm được không?”
Lâm Bạch Thanh ra hiệu cho Tiểu Thanh mang theo đồ đạc về nhà trước, nói: “Đồ ăn trong nhà đã được chuẩn bị sẵn, nếu không ăn thì sẽ bị thừa. Thôi quên đi, ông ăn một mình đi.”
Sở Xuân Đình nói: “Ông muốn tâm sự với cháu về nghiệp chướng và báo ứng của ông, về tên giả thần giả quỷ Sở Thanh Tập kia, hãy dành chút thời gian, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”