Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 375
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:22:59
Lượt xem: 2
Đêm đó Cố Bồi không nói gì nữa. Nhưng sáng sớm hôm sau, anh nghiêm túc nói với vợ: “Chỉ có một lần như tối hôm qua, sau này tuyệt đối không thể, tuyệt đối không.”
Lâm Bạch Thanh vẫn còn buồn ngủ híp mắt, không kịp có phản ứng: “Cái gì tuyệt đối không thể?”
Cố Bồi im lặng một lúc, sau đó che môi hôn nhẹ nhàng lên đôi môi sưng đỏ của vợ một cái: “Sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được, anh nói chính là… cái kia phải không? Kiếp trước cô là một người phụ nữ rất bảo thủ, sống thêm một kiếp, cũng chỉ có thể đặc biệt xuất ra một chiêu lớn như vậy.
Nhưng anh lại không thích như thế?
“Đúng rồi, mười một có diễn tập quân sự, bộ đội từ bệnh viện quân y điều động một ít bác sĩ quân y, anh cũng phải đi, em có thể giải quyết việc ở đây không?” Cố Bồi nói trở lại việc chính.
DTV
“Ngày hôm nay?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Cố Bồi có chút xấu hổ: “Tối hôm qua muốn nói chuyện với em, nhưng…” Bị cô dọa nên quên mất.
“Em không sao đâu, anh ra ngoài nhớ chăm sóc tốt bản thân mình.” Lâm Bạch Thanh nói.
Vẻ mặt Cố Bồi nghiêm túc, ánh mắt thâm sâu: “Em cũng thế.” Cho dù là ở chỗ nào anh cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhưng Lâm Bạch Thanh thì không như vậy.
Không phải lúc nào cô cũng ăn cơm đúng giờ, còn hở ra thì thích đi khám bệnh tại nhà vào buổi tối một mình. Mặc dù nhiều lần cô nói mình có võ công nhưng Cố Bồi còn chưa bao giờ được chứng kiến võ công của Lâm Bạch Thanh. Trong trí tưởng tượng của anh, nắm đ.ấ.m của cô chỉ cứng hơn một chút, chạy nhanh hơn một chút.
Làn da của cô lại quá mềm mại, chỉ tùy tiện cọ xát hoặc đụng chạm một chút sẽ rách da chảy máu, lòng can đảm cũng lớn, tính cách lại liều lĩnh khiến cho Cố Bồi không thể nào yên tâm.
Phải đi công tác, Cố Bồi thu dọn rất nhiều quần áo và xách túi du lịch rời đi.
Lâm Bạch Thanh lại chợp mắt thêm năm phút nữa, sau khi rời giường vừa tới trong sân liền nghe Kiều Mạch Tuệ ở cách vách hỏi: “Bạch Thanh, nghe nói hôm qua cô nhận được hơn mười nghìn đồng tiền quà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-375.html.]
Lâm Bạch Thanh vào phòng tắm lấy ống kem đánh răng ra, bực tức nói: “Kiều Mạch Tuệ ngậm miệng lại, tôi biết Cố Vệ Quốc hôm qua kiếm lãi được hai mươi nghìn đồng, tôi nghe thấy được, hai tai đều nghe thấy được.”
Vài năm trở lại đây chính là thời kỳ thị trường chứng khoán ở thành phố cảng bùng nổ, có người một ngày có thể kiếm được một trăm nghìn, thậm chí hơn một triệu. Nhưng cũng có người trong một đêm thua hết chỉ còn quần lót, xếp hàng lên Thiên Đài mỗi ngày.
Kiếp này cuối cùng Cố Vệ Quốc đã tìm được sự nghiệp của mình. Anh ta có thể kiếm tiền, Lâm Bạch Thanh cũng mừng cho anh ta, nhưng cô cực kỳ khó chịu trước thái độ khoe khoang tùy tiện của Kiều Mạch Tuệ với mọi người.
“Bạch Thanh, Vệ Quốc có tin tức nội bộ, nó hiện giờ có hai mươi nghìn đồng trong tay, vài ngày nữa lại mua thêm một số nữa, đến lúc đó có thể kiếm được bảy đến tám mươi nghìn đồng. Cô có hơn mười đồng, sao không đưa hết cho nó để nó giúp cô đi đầu tư cổ phiếu. Đến lúc đó kiếm được hơn tám mươi một trăm nghìn đồng, lúc cô nằm không cũng xài không hết.”
Lâm Bạch Thanh hiểu là Kiều Mạch Tuệ thấy Linh Đan Đường thu tiền quà hôm qua, biết là cô có tiền nên đến kéo cô nhập hội.
“Ôi, Cố Vệ Quốc thật giỏi, một chốc mà đã kiếm được tám mươi một trăm nghìn đồng.” Cô nói.
Kiều Mạch Tuệ tự hào: “Con trai do tôi sinh ra có tương lai.”
“Chuyển cho chị bao nhiêu tiền rồi?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Kiều Mạch Tuệ sững sờ, mặc dù con trai gọi điện thoại nói kiếm được tiền nhưng vẫn chưa gửi cho bà ta đồng nào. Bà ta đã nghỉ việc ở đơn vị vì bệnh tật và chỉ nhận được hai mươi đồng mỗi tháng tiền trợ cấp ốm đau.
“Cố Vệ Quốc kiếm được tiền, dẫn theo Kiều Dẫn Đệ đi ăn ngon uống đã, để người làm mẹ như chị ở ngõ Nam Chi này tự sinh tự diệt, một xu tiền cũng không cho, còn để chị xoay xở tiền bạc khắp nơi giúp anh ta?” Lâm Bạch Thanh bĩu môi, lắc đầu: “Nếu tôi là chị, tôi sẽ lập tức xuất phát đến thành phố cảng. Kiều Dẫn Đệ hưởng thụ điều gì, tôi cũng muốn như thế, tôi muốn ở khách sạn, tôi cũng muốn được ăn ngon uống đã.”
Kiều Mạch Tuệ sửng sốt hỏi: “Sao cô biết hai đứa Vệ Quốc và Dẫn Đệ ở cùng nhau?” Chung sống với nhau hai mươi năm, cái tính tình thối tha này của Cố Vệ Quốc sao mà Lâm Bạch Thanh không biết được.
Cô cười, cố ý đ.â.m chọt nói: “Chị sợ Kiều Dẫn Đệ phải không? Không dám đến thành phố cảng đi theo con trai ăn ngon uống đã, chị đó, chị vừa nhát gan lại vừa bất lực, chị chính là kẻ hèn nhát!”
“Ai nói tôi không dám, ngày mai tôi sẽ đến thành phố cảng, đuổi con Dẫn Đệ không biết xấu hổ kia khỏi Vệ Quốc.” Kiều Mạch Tuệ hung hãn nói.