Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 368
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:22:48
Lượt xem: 1
Trong bữa tiệc, có ba nhóm người đến, trước tiên nói đến Liễu Liên Chi.
Bà ấy đã in một số lượng lớn ảnh chụp, liên hệ với các hội thương mại của các quốc gia ở Đông Nam Á và gửi ảnh đi, gióng trống khua chiêng rầm rộ tìm kiếm tung tích của con gái Thẩm Khánh Nghi.
Nhưng lý trí mách bảo bà ấy rằng con gái đã chết, có khả năng cao là không bao giờ tìm thấy được.
Mà Lâm Bạch Thanh: hạt mầm duy nhất mà con gái đã lặng lẽ sinh ra dưới sự kiên quyết phản đối của bà ấy, bây giờ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của Liễu Liên Chi.
Điều đáng mừng hơn nữa là ngoại hình, tính cách, trí tuệ thông minh của cháu gái, không một điểm nào không khắc vào tâm khảm của Liễu Liên Chi.
DTV
Với Liễu Liên Chi bản thân cô đã là một niềm vui bất ngờ, mà cô còn có thể cho Liễu Liên Chi nhiều điều kinh ngạc nữa.
Trong lòng cô có mãnh hổ, nhưng bà ấy luôn cẩn thận từng li từng tí, ngay cả khi muốn che chở cũng phải nhìn trước ngó sau, suy nghĩ chu toàn. Bởi vì đứa trẻ lớn lên không có bà ấy bầu bạn bên cạnh, cháu gái đã có sự nghiệp của riêng mình, có con đường mình muốn đi.
Làm trưởng bối chỉ có thể âm thầm ủng hộ, nhưng không nên can thiệp quá nhiều vào sự nghiệp của con bé.
Nếu không, càng lên cao sẽ ngã càng đau, đứa trẻ bị người khác làm khó sẽ bị ngã rất thảm.
Bà ấy đi cùng với Thẩm Khánh Hà, nhưng sau khi vào nhà hàng cũng không tìm chỗ ngồi mà đứng ở lối vào nhà hàng. Muốn xem xong yến tiệc, chờ sau khi lễ khai trương kết thúc sẽ lặng lẽ rời đi.
Khi nhìn thấy ông cụ nhà họ Mục phát bệnh, lúc này bà ấy đã hiểu rõ sự tình: “Đến để phá đám đây mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-368.html.]
Thẩm Khánh Hà: “Mẹ, không thể nào, ở hiện trường có rất nhiều bác sĩ trung y lớn tuổi đều đã bắt mạch. Tất cả đều là nói ông cụ nhà họ Mục có bệnh, với lại bệnh tim không thể nào giả vờ được. Cũng có khả năng tất cả các bác sĩ trung y ở đây liên kết lại muốn ức h.i.ế.p Bạch Thanh, chẳng lẽ là cố ý giả bộ?” Lại nói: “Hoặc là bác sĩ Mục vì phá đám, cố ý giả bộ bị bệnh tim?”
Bởi vì phá đám mà cố ý để mình phát bệnh tim, nếu như không cứu chữa kịp thời thì sẽ c.h.ế.t sao? Cái giá phải trả cũng quá lớn.
Liễu Liên Chi nói: “Mẹ cũng không hiểu trung y cho lắm, nhưng mẹ có linh cảm rằng bác sĩ Mục đến để phá đám.”
Mỗi người có một con đường đi, khác nghề như cách núi, Liễu Liên Chi thông thạo thuốc, nhưng lại không hiểu biết y thuật.
Nhưng kinh nghiệm lâu năm cho bà ấy biết bởi vì Sở Xuân Đình cây to đón gió, huênh hoang khoác lác. Ông ta thật sự đã giúp Lâm Bạch Thanh tổ chức một yến tiệc long trọng, có thể làm cho cô nổi trội nổi tiếng, nhưng cũng rước lấy phiền phức cho cháu gái.
Liễu Liên Chi không biết trung y nên không thể giúp được Lâm Bạch Thanh, bà ấy rất lo lắng. Lại càng thêm căm ghét lão già Sở Xuân Đình kiêu ngạo tự đại, không biết trời cao đất rộng, hận không thể bóp c.h.ế.t ông ta.
Có náo nhiệt, Sở Xuân Đình không thể không tham gia, tất nhiên là ông ta ở đó, ở ngay trong nhà hàng. Ngay trong văn phòng của ông chủ Chu của nhà hàng, ông ta không tức giận nhưng cực kỳ chán nản.
Kể từ khi Lâm Bạch Thanh bắt đầu thử kinh doanh, ông chủ nhà hàng này chính là được ông ta cử đến, phúc lợi của dụng cụ y tế dùng một lần cũng là do ông ta vừa đe dọa vừa uy hiếp, giúp Linh Đan Đường giành được từ Sở Y tế.
Sừng tê giác đã được cho đi, tiền biếu tám nghìn tám trăm đồng cũng được ném ra ngoài, ông ta không phải là một người cha tốt nhưng ông ta là người ông yêu cháu gái mình nhất trên đời, chuyện nhận thân, ông ta cho là đương nhiên như nước chảy thành sông.
Nhưng cháu gái chỉ cần một câu sức khỏe ông ta không tốt liền đuổi đi, làm sao mà ông ta không phiền muộn sầu não. Ông ta không hiểu nổi, ông ta đối xử với cháu gái còn tốt hơn đứa con trai nhỏ Thanh Tập, thậm chí còn kiêu căng hơn. Ông ta đã muốn m.ó.c t.i.m mình ra cho cô, vậy mà cháu gái nhỏ tại sao lại không cảm kích chút nào? Nhớ lại thái độ của mình đối với Thanh Đồ năm đó, ông lão cười cay đắng: Quả báo đã báo ứng lên người ông.
“Ông Sở là ân nhân cứu mạng của tôi, hôm nay tình cờ đến nhà hàng làm khách, đang ở trong văn phòng của tôi.” Ông chủ Chu của nhà hàng nói, đẩy cửa vào, Cố Bồi trong bộ âu phục, giày da mặt đối mặt với Sở Xuân Đình một thân áo bông.