Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:22:39
Lượt xem: 0
Cố Minh là ân nhân cứu mạng của Lâm Bạch Thanh, cũng là ân sư của cô.
Tính cách ông vốn đơn thuần, say mê y thuật, không thích kết thù, đồng thời cũng rất thích được người khác công nhận, nhất là sự công nhận của các lãnh đạo thuộc các đơn vị Nhà nước, khen ông mấy câu thì ông còn thích hơn. Được Sở trưởng Sở Y tế khu tặng cho danh hiệu danh dự toàn khu ông đã rất thích thú, cố ý treo nó lên.
Tiếc là trước kia Linh Đan Đường vắng vẻ, chẳng có nhân vật lớn nào đến cả.
Hôm nay khách khứa đông đúc, có vài người tuy ngưỡng mộ y thuật của Cố Minh nhưng lại e dè sự uy h.i.ế.p của Sở Xuân Đình nên không dám qua lại quá nhiều với ông. Thậm chí còn có lãnh đạo thuộc các Sở trong tỉnh cũng đến.
Đó là điều mà Cố Minh luôn luôn chỉ khám bệnh cho người nghèo, không được Nhà nước công nhận không dám nghĩ tới.
Nếu họ thực sự đến vì truyền thống trăm năm lịch sử của Linh Đan Đường, vì công nhận y thuật của Lâm Bạch Thanh thì chắc sư phụ sẽ vui mừng tới nỗi cười ra nước mắt mất. Nhưng tiếc là không phải, họ bị Sở Xuân Đình ép đến.
Còn Sở Xuân Đình lấy tiểu sư muội mà Cố Minh yêu thương nhưng không chăm sóc tốt cho bà ấy, khiến bà ấy ra đi ở độ tuổi còn xuân thì sao Cố Minh có thể thích ông ta được?
Vào một ngày trọng đại hiếm có như hôm nay, chắc ông không ngờ sẽ trông thấy Sở Xuân Đình ở dược đường của mình.
Sở Xuân Đình có rất nhiều danh hiệu, không chỉ là cố vấn danh dự của Sở Văn hóa mà còn có là cố vấn danh dự của các đơn vị khác như: Ban Chiêu thương, Ban Tuyên truyền, Hội nghiên cứu văn hóa… Tuy đó chỉ là hư danh nhưng bảng hiệu cực kỳ vang dội.
Hơn nữa ông ta là người có thể vận dụng chữ “danh” đến mức tối đa.
Vậy nên ban đầu Mục Thành Dương chỉ làm một tấm biểu ngữ, cũng đã gỡ xuống từ lâu rồi nhưng người của Sở Xuân Đình vừa tới đã treo từng tấm biểu ngữ lên, phía trên đều ghi là: Đơn vị XX chúc Linh Đan Đường khai trương thuận lợi, làm ăn phát đạt.
Trong chốc lát, những tấm biểu ngữ lớn màu đỏ đã được treo kín tường, không chỉ khách khứa bị kinh ngạc mà hàng xóm xung quanh cũng ngạc nhiên đến mức không khép được miệng. Giống như trầm hương, sừng tê giác cũng là dược liệu quý hiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-362.html.]
Liễu Liên Chi tặng trầm hương chỉ đặt nó cùng chỗ với những món quà khác, thậm chí còn không cố ý khiến nó quá nổi bật.
Nhưng Sở Xuân Đình tặng sừng tê giác, có thể nói là khoe khoang đến mức không thể khoe khoang hơn nữa. Người ông ta cử đến do ông Năm nhà họ Cố tiếp đón, hơn nữa không đựng trong hộp mà lấy một cái khay sơn màu đỏ để bưng sừng tê giác, khoe mẽ suốt dọc đường.
Căn giờ cũng chuẩn, ngay khi các lãnh đạo lớn xuống xe thì quà ông ta tặng cũng được đưa tới.
Tất nhiên ông ta sẽ không rêu rao danh hiệu của mình một cách trắng trợn, không sử dụng ba chữ “Sở Xuân Đình”, nhưng Sở trưởng Mã của Sở Văn hóa là bạn thâm giao của ông ta, hơn nữa ông ta đã tiết lộ trước rằng sẽ tặng quà nên Sở trưởng Mã vừa nhìn thấy đồ đã biết do Sở Xuân Đình tặng. Ông ấy giới thiệu nguồn gốc của chiếc sừng tê giác với các lãnh đạo, còn nói về giá trị văn hóa và đặc tính y học của nó và cả người sở hữu nó.
Trong lĩnh vực y học, nó là bài thuốc hay để chữa bệnh; trong lĩnh vực văn hóa, nó là minh chứng cho sự tồn tại của một loài.
DTV
Thứ này hấp dẫn hơn trầm hương nhiều.
Tuy Sở Xuân Đình không có ở đây nhưng Sở trưởng Mã luôn miệng nhắc đến ông Sở, nhắc đến những cống hiến của ông ta cho sự nghiệp văn hóa, y dược, chẳng khác nào ông ta đang ở đây.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Lâm Bạch Thanh muốn khai trương thì ông ta phải đối nghịch với cô, phải tuyên bố chủ quyền của mình, phải khiến Lâm Bạch Thanh nhận ông ta trước mặt mọi người, mục đích cuối cùng là phải tham dự!
Hơn nữa ông ta có tính cách riêng, sẽ không chủ động đến để mất mặt, tất nhiên phải là cháu gái mời ông ta đến.
Cố Hoài Thượng là trợ thủ đắc lực của ông ta, nói: “Bạch Thanh cháu xem đi, ông Sở tặng chúng ta sừng tê giác kìa, để chú đi mời người ta. Nếu chúng ta vẫn không mời ông ấy thì người ta sẽ nói nhà họ Cố không biết điều.”
Ông Năm đi vào, cũng nói: “Tiểu Lâm, cháu chẳng biết điều gì thế, đến cả ông Sở mà cũng không mời?”
Thợ trang điểm thấy tóc Lâm Bạch Thanh bị rối thì im lặng đi qua chỉnh lại tóc giúp cô. Cố Hoài Thượng và cha con ông Năm nhìn nhau.
Đang lúc vô cùng khẩn cấp nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn không lên tiếng mời ông ta mà lại quay đầu cảm ơn thợ trang điểm. Cố Hoài Thượng nói: “Nhanh lên Tiểu Lâm, chỉ cần cháu gật đầu thì chú sẽ mời ông ấy đến lập tức.”