Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:22:37
Lượt xem: 1
Cố Hoài Thượng đuổi theo Lâm Bạch Thanh lải nhải suốt dọc đường: “Bạch Thanh, chúng ta mở dược đường hai trăm năm đàng hoàng, vậy mà lại không bằng dược đường trăm năm bởi vì sao, là vì chúng ta không biết đánh bóng tên tuổi, không biết tiếp đón. Nhưng nếu lãnh đạo của Sở Y tế đến thì lại khác, chúng ta có thể được bình chọn là dược đường lâu đời. Chú nghe nói Nhà nước có khoản phụ cấp cho dược đường lâu đời, nhưng cách đón khách của cháu chưa đủ.”
Lâm Bạch Thanh dừng bước, phản bác lại: “Thì sao ạ, cháu nên mời ai đến, Sở Xuân Đình ư?”
Lâm Bạch Thanh chó ngáp phải ruồi nhưng cô không thấy vui vẻ là bao, mà Cố Hoài Thượng lại rất mừng cho cô: “Sao lại gọi là Sở Xuân Đình, phải gọi ông Sở, gọi ông nội. Cháu thấy lạ không, ông ấy nói mình là ông nội cháu, người ta là ông nội cháu đấy, sao cháu không mời người ta đến?”
Ông ta vừa dứt lời thì thư ký Tiểu Kỳ của Sở trưởng Mã Sở Văn hóa đã đến.
Anh ta vừa vào cửa đã bắt tay với Lâm Bạch Thanh, cười nói: “Bà chủ Tiểu Lâm, nghe nói hôm nay các cô khai trương, Sở trưởng Mã của chúng tôi cũng tới một chuyến.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Sở trưởng Mã đến là vinh hạnh của chúng tôi, chỉ sợ tiếp đón không được chu đáo.”
Thư ký Kỳ đang đợi câu này của cô, anh ta nói: “Đúng rồi, nghe nói ông Sở: cố vấn danh dự của Sở Văn hóa chúng tôi đã quyên tặng cho cô hai chiếc sừng tê giác để ủng hộ sự nghiệp trung y, có lẽ ông Sở cũng đến nhỉ. Sừng tê giác vừa là văn vật vừa là dược liệu, chắc chắn ông Sở rất nâng niu. Lấy văn vật cống hiến cho sự nghiệp trung y, đây là một chuyện lớn đáng tuyên dương, hay là các cô cùng làm một cuộc thăm hỏi, nói chuyện với phóng viên của Nhật báo?”
Đúng vào lúc này, thư ký Tiểu Lý của Thẩm Khánh Hà ôm hai chiếc hộp gỗ đi vào, đưa cho Lâm Bạch Thanh.
Thư ký Kỳ không quen Tiểu Lý, nhưng nhìn chiếc hộp gỗ này sáng bóng, điêu khắc tinh xảo thì nói: “Chắc là cái này, sừng tê giác. Đây là đồ ông Sở tặng cho Linh Đan Đường, chúng ta nên đưa tin chuyện này cho tốt.”
Nhưng khi anh ta mở nắp hộp ra xem thử thì lại sửng sốt: “Ơ, đây là dược liệu gì, tôi không biết.”
Tiểu Lý cười nói: “Đây là trầm hương.”
Lâm Bạch Thanh ngửi thử, đúng là trầm hương, hơn nữa còn là một miếng trầm hương trắng có tiếng.
Tuy nó quý giá nhưng không thuộc loại những dược liệu quý bị cấm sử dụng, bây giờ vẫn có thể dùng làm thuốc.
DTV
Lâm Bạch Thanh đoán đây là thứ mà Liễu Liên Chi nói rằng không có tác dụng với bà ấy, muốn tặng cho cô.
Thư ký Kỳ thấy Lâm Bạch Thanh sửng sốt thì hỏi: “Lẽ nào cô không mời ông Sở ư? Vậy lát nữa các lãnh đạo tới thì ai đón tiếp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-361.html.]
Lâm Bạch Thanh cũng đang nghĩ xem nên để ai đón tiếp thì nghe thấy giọng nói của Cố Bồi truyền đến từ phía sau: “Để anh.”
Anh lại nói: “Nếu các lãnh đạo đồng ý đến chứng tỏ họ đã công nhận Linh Đan Đường chúng ta, ai tiếp đón chắc không quá quan trọng nhỉ? Hay là họ đến không phải vì Linh Đan Đường mà là vì điều gì khác?”
Thư ký Kỳ cười nói: “Tất nhiên là vì Linh Đan Đường rồi. Sở trưởng Mã ấn tượng rất sâu đậm với tài dược cứu của bác sĩ Tiểu Lâm và những nghiên cứu dược lý về thuốc Tây của bác sĩ Cố, ông ấy đến vì sự phát triển của sự nghiệp y dược.”
Cố Bồi ra hiệu Lâm Bạch Thanh đi làm việc khác đi, sau đó siết c.h.ặ.t t.a.y áo, đứng ở ngoài cửa. Hôm nay anh mặc một bộ vest, dáng người cao ráo, mảnh khảnh, làn da trắng trẻo.
Anh đứng ở đó trông cực kỳ đẹp trai.
Ban đầu anh chỉ là tên nhóc bị Lâm Bạch Thanh kéo tới làm người phục vụ, ấy vậy bây giờ lại không trâu bắt chó đi cày, phải làm người đón khách.
Chính vào lúc này, đồ mà Sở Xuân Đình tặng đã được đưa tới trước các lãnh đạo.
Nói chính xác hơn là, được gióng trống khua chiêng đưa tới.
Không chỉ tất cả mọi người đều đang nhìn mà ngay cả người đã trải sự đời như Cố Bồi cũng hơi kinh ngạc khi trông thấy món quà Sở Xuân Đình tặng.
Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng hiểu tại sao bà ngoại mà ông nội lại luôn đối đầu với nhau rồi.
…
Hai người họ hoàn toàn trái ngược nhau, một người làm việc khiêm tốn, để ý, như cơn sóng ngầm, một người thì khoe mẽ vô độ, như sư tử gầm thét. Liễu Liên Chi là một người rất hiền hậu và rộng lượng, nhưng hễ nghe thấy tên của Sở Xuân Đình thì bà ấy sẽ lập tức căng như dây đàn.
Đó là vì hận, nỗi hận khắc sâu tận xương tủy.
Thực ra dù Sở Xuân Đình có ức h.i.ế.p bà ấy thì cũng chỉ là làm khó bà ấy một chút, ít ra không bắt nạt con cháu của bà ấy, không g.i.ế.c người phóng hỏa, vào nhà cướp của. Đáng lẽ ra mối thù có lớn đến đâu thì sau khi biết con cái hai bên là một đôi, bọn họ còn có cả cháu thì cũng nên phai nhạt đi đôi phần.
Nhưng không có chuyện đó, đến tận ngày hôm nay, nghe thấy tên Sở Xuân Đình thì Liễu Liên Chi vẫn sẽ căm giận đến mức muốn phát bệnh tim. Trước đây Lâm Bạch Thanh không hiểu lắm, nhưng lúc này, khi nhìn thấy món quà Sở Xuân Đình tặng thì cô đã ngộ ra. Bất cứ điểm nào của Sở Xuân Đình đều có thể khiến bà ngoại tức giận.
Ví dụ như việc đối xử với cô, bà ngoại hy vọng cô chỉ là Lâm Bạch Thanh: học trò thân truyền của bác sĩ trung y Cố Minh.