Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 351
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:21:10
Lượt xem: 3
Thật ra so với cục trưởng Cục y tế thành phố, Sở Xuân Đình mới là nhân vật lớn thật sự.
Dạo này Mục Thành Dương đi châm cứu, lần nào đến Sở Xuân Đình cũng sẽ hỏi han công tác chuẩn bị ra sao rồi, hỏi Lâm Bạch Thanh mời ai.
Tuy không nói rõ, nhưng anh ấy nghe ra được Sở Xuân Đình rất muốn đến tham dự.
Đương nhiên nếu ông ta xuất hiện, uy lực trấn giữ hiện trường sẽ mạnh hơn cục trưởng Cục y tế thành phố.
Nhưng đây là dược đường của Cố Minh, kẻ thù cũ của ông ta, bảy mươi năm, khó khăn lắm mới tu sửa rực rỡ hẳn lên.
Hôm khai trương Lâm Bạch Thanh cũng là lần đầu đi nhậm chức, làm bà chủ.
Không nói thầy trên trời có linh, nhìn thấy Sở Xuân Đình đến, chắc sẽ bị tức đến vén quan tài nhảy ra.
Còn Liễu Liên Chi nữa, bà ấy là một kẻ thù khác của Sở Xuân Đình.
Dạo gần đây bà ấy chữa bệnh ở Linh Đan Đường, tuy trước mắt vẫn chưa biết chuyện khai trương nhưng chỉ cần biết rồi, chắc chắn bà ấy sẽ đến buổi lễ.
Bà ấy đụng mặt ông ta, tức đến tái phát bệnh tim rồi sao.
Nên nếu như Sở Xuân Đình thật sự nghĩ cho Lâm Bạch Thanh thì chắc sẽ biết điều giả câm giả điếc, không xuất hiện.
Chuyện liên quan đến tình nhân của Mã Bảo Trung, tuy Lâm Bạch Thanh còn chưa biết tình hình cụ thể, nhưng chỉ cần Mã Tú Cần đến Cục Công an nói rõ, chuyện đó sẽ lộ chân tướng, tiếp đó uy h.i.ế.p của Sở Xuân Đình cũng mất hiệu lực.
Nếu ông ta biết điều không xuất hiện, sẽ tốt cho mọi người.
Nhưng nếu ông ta cứng đầu muốn đến, phải chen vào một chân, Lâm Bạch Thanh sẽ chính thức cân nhắc chuyện trở mặt với ông ta.
Tóm lại, trước tiên cứ khéo léo khuyên bảo thôi, hy vọng ông ta có thể hiểu cho nỗi khổ tâm và khó xử của cô.
Tuy Sở Xuân Đình thật sự không phải người tốt lành gì.
Nhưng trông vẻ ngoài ông ta chính là một ông lão đi không vững, cũng rất khách sáo với Mục Thành Dương, còn thường xuyên khen anh ấy tuổi trẻ tài cao, y thuật rất tốt.
Mục Thành Dương chuyển lời gốc của Lâm Bạch Thanh với ông cụ xong, nhìn ông cụ buồn bã không nhịn được lại nói: “Ông Sở, Linh Đan Đường chỉ là một phòng khám nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, đàn em tôi không dễ gì mới tu sửa được nó, lần đầu khởi nghiệp, muốn tổ chức lễ khai trương rực rỡ chút, cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho khách khứa, thân phận ông quá cao quý, chúng tôi sợ tiếp đãi khác biệt sẽ thất lễ với ông nên mới không mời, ông có thể hiểu cho nỗi khổ của chúng tôi mà nhỉ?”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-351.html.]
Sở Xuân Đình há có thể không biết, cháu gái thấy ông ta phiền, lười gặp ông ta mới cố tình trình bày rõ, bảo ông ta đừng đến?
Cô sợ thất lễ với ông ta sao, không phải đâu, cô sợ thất lễ với Liễu Liên Chi.
Ông cụ nắm bắt thông tin rất nhạy, tình nhân của Mã Bảo Trung sáng sớm mới bị công an điều tra ra, buổi chiều ông ta đã biết tin rồi.
Nên ông ta nghĩ mình đã mắc kẹt trong chuyện này, chờ cháu gái đến tận nhà nhận người thân đã vô vọng.
Lúc nãy ông ta mới phiền não vì gặp khó khăn với cháu gái, giờ lại nhận được tin này, cháu gái cố tình chuyển lời, không cho ông ta tham dự lễ mừng khai trương.
Sở Xuân Đình không thể nói được trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ biết bên trong có một cảm xúc phức tạp, là thứ trước giờ ông ta chưa từng trải nghiệm.
Nên hình dung thế nào nhỉ, một cảm giác tủi thân rất buồn cười.
Sở Xuân Đình vô thức quay đầu nhìn bức ảnh con trai cả Thanh Đồ ở trên bàn.
Ông ta không muốn thừa nhận, thậm chí ông ta cũng thấy rất khôi hài, nhưng đột nhiên ông ta có thể cảm nhận được nội tâm của Thanh Đồ lúc hai đứa con trai còn nhỏ, ông ta luôn cười híp mắt nói chuyện với Thanh Tập, nhưng xong rồi lại lạnh lùng cố tình nói móc nói mỉa với Thanh Đồ.
Thanh Đồ khi ấy, cũng y hệt ông ta lúc này, sẽ thấy tủi thân, buồn bã nhỉ.
Cũng là vì lòng ông ấy tính tụ oán hận, lúc phải rời khỏi Đông Hải đi cải tạo lao động mới cảm thấy đây là một cách giải thoát nhỉ.
Sở Xuân Đình đã biết từ lâu, chắc chắn cháu gái sẽ không mời mình, ông ta cũng biết mình xuất hiện không hề thích hợp.
Nhưng ông ta làm việc chưa từng quan tâm là có thích hợp, thỏa đáng hay không.
Ông ta chỉ cân nhắc xem chuyện đó có lợi cho mình, sẽ khiến mình vui hay không thôi.
Im lặng hồi lâu, ông ta nói: “Vậy bà chủ Lâm các cậu muốn lễ khai trương có thể tổ chức linh đình chút à?”
Mục Thành Dương nói: “Người làm ăn, lần đầu khai trương, ai mà không muốn chuyện làm ăn của mình linh đình chứ?”
“Con bé còn muốn để lại ấn tượng tốt cho khách khứa?” Sở Xuân Đình lại nói.
Mục Thành Dương nói: “Đó là điều dĩ nhiên, khách mời toàn là giao tình cũ của thầy tôi, đương nhiên em ấy phải để lại cho mọi người ấn tượng tốt, cũng để mọi người biết tuy em ấy trẻ tuổi nhưng có năng lực, có thể gánh vác Linh Đan Đường.”
Sở Xuân Đình siết nắm tay vang lên tiếng lộp cộp, nói: “Vậy chúng ta tổ chức linh đình cho con bé, để con bé để lại ấn tượng cả đời khó quên cho họ!”