Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:21:08
Lượt xem: 3
Lâm Bạch Thanh hơi thương xót, tiếc cho cô gái ở độ tuổi trẻ trung, nữ quân y xinh đẹp này lại vì anh chị mình liên lụy, tiền đồ đột ngột dừng lại.
Cô nói: “Cô mới 26 tuổi, cuộc đời chỉ vừa bắt đầu, chỉ cần có y thuật, không ở bệnh viện quân y, cũng có thể làm một công việc tốt ở chỗ khác mà.”
Mã Tú Cần cứng thẳng lưng im lặng rất lâu, chợt vùng khỏi Lâm Bạch Thanh, bụm miệng xoay người bỏ chạy.
Lâm Bạch Thanh đuổi theo ra ngoài, một đường đuổi đến phòng bác sĩ trực ban thì thấy cô ta vừa rơi nước mắt vừa cởi bỏ áo blue trắng.
Dù gì cũng là nữ quân y, chuyện đã không thể lấp l.i.ế.m nữa, giờ cô ta đến Cục công an nói rõ tình hình mới là sự lựa chọn thông minh nhất.
Đồng phục của nữ quân y là áo sơ mi màu xanh đậu, váy bút chì màu đen, tôn lên vóc dáng mảnh khảnh cao ráo của Mã Tú Cần, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng chắc sau này cô ta không còn cơ hội mặc bộ đồng phục này nữa.
Lúc này sau lưng giọng của Cố Bồi vang lên: “Anh về ký túc xá đây, em cũng nghỉ ngơi sớm.”
Lâm Bạch Thanh thấy biết ơn Cố Bồi, mới đầu người phát hiện bệnh của Thẩm Khánh Hà có vấn đề là anh. Ngày hôm nay nếu không nhờ anh nhắc nhở, Lâm Bạch Thanh chỉ coi Mã Tú Cần là kẻ bị hại của vụ án quấy rối, sẽ không suy ra vấn đề, suy nghĩ vấn đề sâu xa đến thế.
Điều tra án không phải chuyên môn của anh, anh chỉ là bác sĩ chuyên môn.
Trước mắt các loại thiết bị, dưới tình trạng đơn kiểm tra chưa hoàn thiện, vụ án hạ thuốc cũng rất khó điều tra ra dưới tình huống thông thường.
Nhưng Cố Bồi là một người cực kỳ nhạy bén, phát hiện điều bất hợp lý thì anh sẽ tìm tòi, suy xét.
Trong kiếp trước, Lâm Bạch Thanh không quen anh, chắc anh cũng từng điều tra chuyện của Thẩm Khánh Hà.
Tiếc là Thẩm Khánh Hà quá tin tưởng chồng mình, hơn nữa bà đã đến mức nỏ mạnh hết đà, chỉ trong vài tháng, qua đời vì ung thư gan ác tính.
Lâm Bạch Thanh nhìn chồng nói: “Em tiễn anh nhé.”
Cố Bồi nhìn đồng hồ: “Sắp 12 giờ rồi, anh nên nghỉ ngơi, em cũng nên nghỉ ngơi, còn nữa, anh không quen được phái nữ tiễn.” Lại nói: “Mau đi ngủ đi, sáng mai anh đưa đồ dùng cá nhân đến cho em.”
Vợ mình làm việc nghỉ ngơi không đúng giờ, lại thức khuya, trong giọng điệu của anh mang theo sự không vui, nhưng nhịn lại chứ không trút ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-350.html.]
Lâm Bạch Thanh cố hết sức vờ như ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Cô áy náy trong lòng, muốn lấy lòng chồng mình chút lại không biết nên làm sao, bỗng chốc cũng không nói gì nữa.
Về đến phòng bệnh, Liễu Liên Chi đã ngủ rồi, cô bắt mạch, phát hiện mạch của bà ấy gần như ổn định, Lâm Bạch Thanh chuyển bước ra ngoài, ở tạm một đêm trên sô pha bên ngoài. Sáng hôm sau, hơn sáu giờ thì Cố Bồi mang đồ dùng cá nhân và mỹ phẩm của cô đến.
Còn mang theo cả bữa sáng cho cô và Liễu Liên Chi, sáng anh có cuộc họp, bận rộn nên để đồ rồi đi ngay.
Lâm Bạch Thanh ăn sáng xong cũng phải vội vàng quay về Linh Đan Đường.
Hôm nay bệnh nhân vẫn không nhiều, thưa thớt, thỉnh thoảng có một người đến.
Nhưng hôm nay còn có một chuyện vô cùng quan trọng, phải gọi điện thoại cho từng người xác nhận chủ nhật đến tham gia lễ khai trương.
Người quen cũ của Cố Minh đều do bác sĩ Lưu liên lạc.
DTV
Khách đến quan trọng nhất phải giúp trấn giữ hiện trường, cục trưởng Cục y tế thì phải do Lâm Bạch Thanh đích thân đến nhà Liễu Phong, hai người cùng gọi điện thoại cho đối phương mời người ta đến.
Sau khi nhân viên xác nhận hết còn phải gọi điện thoại cho công ty tổ chức tiệc cưới, thuê cổng vòm lớn, thuê hoa tươi, viết biển hiệu.
Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này đã đủ để ba bác sĩ bận đến người ngã ngựa đổ rồi.
Mục Thành Dương còn có chuyện quan trọng luôn không có cơ hội nói với Lâm Bạch Thanh, cuối cùng liếc thấy cô xong việc, pha tách trà tính nghỉ ngơi, mới qua đó cố tình nói: “Đàn em, anh mới xem danh sách, em không mời ông Sở à.”
Lâm Bạch Thanh rét run mới nhớ ra Sở Xuân Đình, vội nói: “Có phải ông ta nói với anh ông ta muốn đến tham gia không?”
“Vậy thì không có, nhưng ông ta có hỏi anh ngày nào.” Mục Thành Dương nói.
Đúng lúc hôm nay Mục Thành Dương vẫn chưa đến nhà châm cứu, Lâm Bạch Thanh lập tức nói: “Hôm nay anh đi nói riêng với ông Sở một tiếng, cứ nói Linh Lan Đường bảy mươi năm mới tu sửa một lần, Lâm Bạch Thanh em cũng lần đầu làm chủ, không muốn xảy ra sự cố, bảo ông ta thông cảm cho em nhé.”
“Nên ý của em là bảo ông ta đừng đến hả?” Mục Thành Dương nói.
Lâm Bạch Thanh cười hì hì: “Đúng, em có ý này đó, nhưng cố gắng nói khéo chút nhé.”
Mục Thành Dương gật đầu: “Được rồi, anh sẽ chuyển lời chính xác. “