Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:21:02
Lượt xem: 2
Có thể thấy bằng mắt thường, tai của Cố Bồi dựng đứng lên cái vèo như tai thỏ.
Nhưng đây là bệnh viện, bà ngoại của vợ mới đi kiểm tra sức khỏe, rất có thể sẽ quay lại ngay tức thì.
Cố Bồi vô cùng hồi hộp, sắc hồng trên chóp tai anh đã lan đến cổ làm tôn lên ngũ quan tiêu chuẩn của anh, với biểu cảm căng thẳng đem lại cảm giác yếu đuối, đẹp đẽ và vụn vỡ như không chịu nổi một đòn tấn công.
Trong cuộc hôn nhân ở kiếp trước, Lâm Bạch Thanh luôn là bên bị động chấp nhận, đương nhiên trước giờ cô cũng chưa từng thăm dò sâu vào thế giới nội tâm của Cố Vệ Quốc, cũng không tốn tâm tư lên người anh ta dù chỉ một giây.
Đối với Cố Bồi, lúc kết hôn cô cũng ôm suy nghĩ như thế, mỗi người có sự nghiệp riêng, sống tháng ngày bình yên.
Nhưng anh quá đơn thuần, hơn nữa còn luôn làm mấy chuyện ngốc nghếch.
Nghĩ thấy anh một mình thuê phim đen để học hỏi kinh nghiệm, còn đang căng thẳng chuyện buổi tối thì Lâm Bạch Thanh lại thấy buồn cười.
Cô muốn an ủi anh thôi, cắn răng gom can đảm kề sát tai anh, thì thầm nói: “Nè, chuyện đó… Đừng căng thẳng quá, có rất nhiều khi không được là vì…”
Nhưng lúc này cuối cùng Cố Bồi cũng đã hạ quyết tâm, đúng lúc cũng nói: “Ông Sở nói ông ta điều tra được Mã Bảo Trung có tình nhân!”
Môi của Lâm Bạch Thanh vẫn kề sát tai anh, tay vẫn ở trên người anh, nhưng đờ người ra.
Thật ra cô đã đoán được từ lâu, sáng suốt như Sở Xuân Đình, chắc chắn sớm đã đào tận gốc Mã Bảo Trung rồi, nhưng chắc ông ta sẽ không công bố đâu, vì nếu để cảnh sát biết thì sẽ làm lỡ kế hoạch trả thù của ông ta.
Người đàn ông muốn di chuyển cơ thể nhưng cuối cùng chỉ điều chỉnh lại tư thế ngồi chút, nói: “Ông ta hy vọng em có thể sửa họ, ông ta sẽ công bố chuyện của tình nhân ra ngoài.”
Sở Xuân Đình công bố tin tình nhân thì Thẩm Khánh Hà có thể rửa sạch nỗi oan, thoát khỏi địa ngục.
DTV
Nhưng ông ta muốn cháu gái nhận tổ quy tông, về nhà họ Sở.
Lâm Bạch Thanh chợt buông Cố Bồi ra, đột nhiên tỉnh ngộ: “Lúc nãy anh không tập trung là vì đang nghĩ chuyện này à?”
Cô còn tưởng anh đang nghĩ chuyện buổi tối, đang căng thẳng sợ mình lại phát huy không tốt, dựa vào kinh nghiệm làm bác sĩ nhiều năm, đoán là lần đầu anh vẫn sẽ nổ tung trong nòng súng, lại sợ anh bùng nổ trước mặt mình sẽ thấy mất mặt.
Nên cô mới muốn trêu để anh thả lỏng chút, giao lưu chút suy nghĩ của anh về phương diện đó với cô.
Suy cho cùng thì chuyện đó cũng không thể nghiên cứu một mình hay lặng lẽ bổ túc, vẫn phải cần hai vợ chồng trao đổi với nhau.
Kết quả anh tỏ vẻ bất an, lơ đễnh, vậy mà là vì Sở Xuân Đình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-346.html.]
Cố Bồi cũng sửng sốt nhưng đã nhận ra rồi: “Em tưởng anh đang nghĩ gì?” Cô vợ đột nhiên mím môi, đôi mắt to vô tội chớp chớp, vẻ mặt như trẻ con làm sai.
Phải rồi, cô tưởng anh đang nghĩ chuyện buổi tối, cô còn nói anh không được là vì anh quá hồi hộp.
Như Cố Bồi nói, đàn ông, thú tính luôn nhiều hơn nhân tính.
Mà là một người đàn ông thì không thể chấp nhận hai chữ “không được”.
Dù là Cố Bồi có đủ tu dưỡng, khoảnh khắc này cũng hơi xấu hổ thành giận.
Ngọn lửa anh luôn cố gắng đè nén trong mắt bỗng chốc bùng cháy.
Đương nhiên anh không nói, cũng không làm ra hành động gì, chỉ nhìn nét mặt cô.
Anh xoa ngón tay thon dài, lại thở dài một hơi.
Hơi thở ấy khiến Lâm Bạch Thanh cảm thấy rằng dù hôm nay Cố Bồi có vấn đề về sinh lý, chắc chắn anh vẫn có thể quyết tâm mạnh mẽ để thành công, anh được.
Thật ra cô muốn an ủi anh, muốn thử trao đổi với anh, nhưng hình như anh tức giận rồi.
Có điều lúc Lâm Bạch Thanh cho rằng mình chọc chồng mình nóng lên, anh đang rất giận thì anh lại nói chuyện làm cô không ngờ tới, anh nói: “Liên quan đến tình nhân kia là ai, anh có một suy nghĩ, chờ lát nhé, gặp giáo sư Liễu xong chúng ta từ từ nói.”
Lâm Bạch Thanh đang muốn hỏi xem suy nghĩ đó của anh là gì, nhưng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói: “Giáo sư Liễu, bà là bệnh nhân, đi chậm thôi.”
Đây là giọng của Mã Tú Cần, ngay sau đó Liễu Liên Chi đã đẩy cửa ra.
Cửa mở, Lâm Bạch Thanh không kịp chạy tới đỡ, là Mã Tú Cần ôm lấy bà cụ suýt ngã.
Bà cụ này làm kiểm tra xong vội vàng chạy về nên không thở nổi.
Lâm Bạch Thanh đuổi theo, Cố Bồi cũng đứng dậy đi đến: “Chào bà ngoại ạ, cháu là Cố Bồi.”
Liễu Liên Chi hít thở rất nặng nhọc, dừng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng đánh giá người đàn ông trước mặt từ trên xuống.
Đây là chồng của cháu ngoại mình sao?
Một người đàn ông cao lớn, trắng bóc, tướng mạo anh tuấn, trông dung mạo khá quen.