Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:19:31
Lượt xem: 1
Lúc hai người đang đun kim tiêm thì đột nhiên bác sĩ Lưu đứng dậy: “Chủ nhiệm Mao, sao ngài lại đến đây?”
Người tới là chủ nhiệm Mao của Sở y tế, vừa vào cửa nói: “Tôi đến để thông báo cho mọi người một tiếng. Từ hôm nay trở đi, Linh Đan Đường của mọi người có đủ tư cách được sử dụng dụng cụ y tế dùng một lần. Sau này đổi kim tiêm thành loại dùng một lần hết đi, giá cả không cao, hơn nữa còn có quốc gia trợ cấp.”
Bác sĩ Lưu nhìn chủ nhiệm Mao rồi lại nhìn Lâm Bạch Thanh, nhịn không được cười nhếch miệng: “Còn có chuyện tốt như vậy?”
Chủ nhiệm Mao nói: “Chính sách quốc gia muốn cả nước dùng dụng cụ y tế dùng một lần nhưng chuyện gì cũng phải đi từng bước một. Trước mắt toàn bộ khu này chỉ có số chỗ, sau khi cục bàn bạc thì chọn các người.”
Vì thế từ hôm nay trở đi Linh Đan Đường có thể sử dụng dụng cụ y tế dùng một lần?
“Chủ nhiệm Mao, ngồi xuống uống chén trà đi, tôi pha cho ngài ly trà.” Bác sĩ Lưu vui vẻ không biết nên cảm ơn như thế nào nên nói: “Nếu không thì tôi bắt mạch bình an cho ngài?”
“Cơ thể tôi rất tốt, bà bắt mạch cho tôi làm gì? Làm việc cho tốt, đừng phụ lòng kỳ vọng của tổ chức, đề cao thái độ phục vụ người dân là được rồi.” Chủ nhiệm Mao nói xong xoay người rời đi.
Với phòng khám thì dụng cụ y tế dùng một lần có thể tiết kiệm rất nhiều bộ phận lao động chân tay.
Hơn nữa nó vệ sinh hơn, an toàn hơn.
Theo lý mà nói cơ hội tốt như vậy mọi người đều muốn tránh dành.
Nhưng lãnh đạo trong khu lại tự mình đưa tới cửa, đưa tới cho bọn họ, cái này gọi là may mắn từ trên trời rơi xuống.
Nhìn chủ nhiệm Mao đi ra, bác sĩ Lưu không ngừng cảm thán: “Bạch Thanh, chúng ta cũng may mắn quá đi.”
Vừa mở cửa đã có điềm tốt, hôm nay mới thử mở cửa đã có tin tức tốt như vậy đương nhiên là Lâm Bạch Thanh vô cùng vui vẻ nhưng vẫn suy ngẫm về câu nói “thái độ phục vụ người dân”, cô cảm thấy nghe những lời này rất quen tai.
Kim tiêm vẫn còn trên bếp, bác sĩ Lưu có thói quen ngủ trưa nên đã đi ngủ.
Lâm Bạch Thanh canh ở bên cạnh bếp, suy nghĩ chuyện sản xuất thuốc Đông Hải.
Mã Bảo Trung bị đ.â.m có nghiêm trọng không? Có c.h.ế.t hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-329.html.]
Tuy rằng nghĩ như vậy có hơi độc ác nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không hy vọng ông ta chết. Ngược lại hy vọng ông ta sống lâu một chút, để lúc ông ta còn sống mất hết danh dự, chịu hình phạt rồi ngồi tù, còn sống để trả nợ cho mọi tội ác ông ta gây ra.
Hơn nữa cô với Liễu Liên Chi gọi điện với nhau đã qua mấy ngày rồi, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Bà ấy về thật rồi sao?
Chuyện Mã Bảo Trung mua bán hiện vật văn hóa khảo cổ, hại Thẩm Khánh Nghi đã có rất nhiều người biết. Ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải cũng đang bàn tán sôi nổi, Liễu Liên Chi trở về nghe chuyện đó liệu trái tim bà ấy có chịu được không?
DTV
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh không tin người như Liễu Liên Chi sẽ vì những câu nói ấy mà chạy đến khám bệnh ở Linh Đan Đường nhưng cô cũng mong bà ngoại sống khỏe một chút, nhanh chóng đến khám bệnh.
Cô gọi đến văn phòng của Thẩm Khánh Hà, được báo là Thẩm Khánh Hà đang ở bệnh viện, bận bịu không có thời gian nghe điện thoại, thư ký còn nói chờ Thẩm Khánh Hà hết bận sẽ gọi điện lại.
Buổi chiều vắng vẻ cũng chỉ có mấy người hàng xóm tới khám bệnh, Lâm Bạch Thanh ngồi ở dưới tầng một.
Đột nhiên có hai người đàn ông trung niên mặc áo khoác da tiến vào, nhìn bác sĩ Lưu: “Xin hỏi, cô có phải bác sĩ Lâm Bạch Thanh không?”
Lâm Bạch Thanh trong quầy đứng lên: “Tôi mới là bác sĩ Lâm.”
Hai người họ liếc nhau, trong đó có một người đeo kính nói: “Cố Minh ở dược đường không? Hôm nay không khám bệnh sao?”
Lâm Bạch Thanh chỉ bên ngoài nói: “Có báo tang, ông ấy đã qua đời.”
Người đeo kính nói xin lỗi rồi lại hỏi: “Có thể cho tôi xem giấy phép kinh doanh với giấy phép mở cửa của các người không?”
Lâm Bạch Thanh chỉ lên tường, nói: “Giấy tờ xác thực chúng tôi treo hết trên tường.”
Giấy phép kinh doanh là của phòng khám, giấy phép mở cửa là của cá nhân đều được treo trên tường.
Người đeo kính nhìn Lâm Bạch Thanh rồi lại nhìn giấy phép mở cửa của cô, hỏi lại: “Cô thật sự là Lâm Bạch Thanh?”
“Đúng, là tôi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Người đeo kính còn đang do dự thì người thấp hơn đã nói: “Cho phép chúng tôi lên tầng xem thử chút được không?”