Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:19:25
Lượt xem: 2
Số tiền hơn bốn mươi ngàn Cố Bồi vẫn có, nhưng anh muốn tôn trọng Lâm Bạch Thanh nên chưa từng nhắc đến chuyện tiền nong.
“Vâng, em sẽ tự chi trả số tiền đó, dù sao thì Linh Đan Đường thuộc sở hữu của một mình em mà.” Lâm Bạch Thanh thuận miệng nói.
Nhưng vừa nói xong, cô lại thấy không ổn.
Cô từng đánh mất Linh Đan Đường một lần nên luôn bảo vệ nó như bảo vệ con mình, không muốn bất cứ ai đụng tay vào.
Nhưng những lời cô nói đã làm lộ tâm lý ích kỷ của cô, nếu lòng dạ Cố Bồi hẹp hòi, anh sẽ có suy nghĩ khác về cô.
Cũng may là hình như anh không tức giận, đôi con ngươi đen như mực nhìn cô một lúc lâu.
Tim Lâm Bạch Thanh đập thình thịch, bỗng nhớ mình đã ngủ một lúc lâu nên tóc hơi rối, cô vuốt vuốt mấy cái rồi dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, người xưa thường dùng ánh chiều tà, châu ngọc, hổ phách để miêu tả người con gái phương đông dưới ánh đèn.
Từ nhỏ Cố Bồi đã đọc nhiều thơ, nhưng anh không thể tưởng tượng dáng vẻ của một cô gái sẽ trông như thế nào.
Nhưng chỉ cần nhìn Lâm Bạch Thanh, những bài thơ xưa sẽ được cụ thể và hình tượng hóa.
Cánh tay thon thả mịn màng của cô, cặp m.ô.n.g đầy đặn vểnh cao giống như trái đào to tròn và ngọt ngào.
Mỗi khi Cố Bồi nhìn thấy cũng có thể nghĩ ra được một câu thơ để miêu tả.
Anh đè nén những suy nghĩ lung tung trong đầu, nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi Mã Bảo Trung chạy ra khỏi nhà đã bị xe đụng phải, hình như bị kẹt trong xe nửa tiếng đồng hồ thì mới được cảnh sát giao thông cứu ra, chắc là hai đùi đã tàn phế rồi, tạm thời sẽ được điều trị ở bệnh viện quân y.”
Lâm Bạch Thanh nghẹn lời, thầm nghĩ quả nhiên không nên chọc vào Sở Xuân Đình.
Nếu mọi người đoán đúng, Mã Bảo Trung đã hạ độc lãnh đạo đơn vị và vợ mình, nếu lãnh đạo mắc bệnh ung thư, chắc chắn tòa án sẽ tuyên án tử hình, nhưng như vậy thì ông ta sẽ không phải ngồi tù.
Như thế rất tốt, chân đã tàn phế còn bị kẹt nửa tiếng đồng hồ, phải chịu đau vô ích, sau này hai chân bị cụt lại phải ngồi tù, còn bị người chung nhà giam bắt nạt đến chết.
Lâm Bạch Thanh kéo tay chồng: “Không nói chuyện này nữa, đi ngủ sớm thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-325.html.]
Cố Bồi cởi giày ngồi lên giường, nói: “Đúng rồi, hôm nay lúc anh về nhà, nhìn thấy một lá thư ở trên cửa.”
“Thư, của đơn vị nào, hay người nào gửi cho em vậy?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Hôm nay Cố Bồi không mở chăn của mình ra mà vén chăn của vợ lên rồi nằm vào, nhẹ nhàng nói: “Vệ Quốc.”
Cố Vệ Quốc?
Nếu Cố Bồi không nhắc tới, Lâm Bạch Thanh đã quên trên đời này còn có người này, cho rằng anh ta đã c.h.ế.t rồi.
Cố Bồi tắt đèn trước rồi nằm xuống bên cạnh vợ, giọng điệu vẫn rất dịu dàng, nói tiếp: “Cậu ta nói cậu ta kiếm được một trăm ngàn đồng nhờ đầu cơ cổ phiếu ở thành phố cảng nên viết thư hỏi em có cần cậu ta thanh toán chi phí sửa sang giúp em không.”
Lâm Bạch Thanh ngạc nhiên, thầm nghĩ Sở Xuân Đình muốn trả phí sửa sang giúp cô còn hợp lý, Cố Vệ Quốc là ai chứ?
Cô hiểu tâm lý của Cố Vệ Quốc, không phải anh ta muốn chi tiền thật mà chỉ muốn khoe khoang mấy đồng tiền dơ bẩn mà anh ta kiếm được ở thành phố cảng mà thôi.
Lâm Bạch Thanh cười cười rồi thôi.
Nhưng Cố Bồi rất tức giận, rõ ràng là đang ghen với đứa cháu lớn này.
Lúc trước, anh còn quả quyết rằng một mối quan hệ tốt đẹp không nên được bắt đầu một cách hời hợt mà phải tìm hiểu nhau thật kỹ càng.
DTV
Nhưng hôm nay, dường như vì muốn tranh giành tình cảm mà anh đang chuẩn bị phát triển mối quan hệ giữa hai người một cách hời hợt rồi đây.
Nhưng không biết vì sao mà anh nằm bên cạnh cô mà mãi vẫn không có hành động tiếp theo.
Lâm Bạch Thanh muốn để Cố Bồi thả lỏng tinh thần, cô cuộn người lại, hỏi dò: “Có phải phương diện kia của anh có vấn đề gì không?”
Cô là một bác sĩ giỏi, cô có thể giúp anh về mặt sinh lý, về mặt tâm lý, chắc là cô cũng có thể giúp được phần nào.
Nhưng Cố Bồi vốn đang ổn, nghe xong lời cô nói thì bỗng quay đầu qua, hai điểm sáng lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô trong bóng tối.
Lúc đầu Lâm Bạch Thanh còn không hiểu gì, cô nghĩ ngợi một lúc thì thấy không ổn.
Cô đã quên đạo lý cơ bản nhất, điều đàn ông ghét nhất là bị người khác nói mình không được!