Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 324

Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:19:23
Lượt xem: 1

Cố Bồi tiễn ông ta đi, đúng lúc chuyện này cũng nên được làm rõ. Lâm Bạch Thanh tắm rửa xong đi ra, cẩn thận kể lại tất cả mọi chuyện cho Chiêu Đệ nghe, từ quan hệ giữa Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi, đến chuyện năm đó cô đã bị Mã Bảo Trung chôn dưới lá cây như thế nào, rồi được Lâm Hữu Lương nhặt được khi đang đang đi tiểu trong rừng, sau đó cô bị bệnh viêm gan và gặp Cố Minh khi ông đang đi hái hàm tu thảo rồi được đưa về thành phố như thế nào.

Duyên phận vốn dĩ kỳ diệu như thế đó.

Lúc đó bệnh viêm gan vàng da là căn bệnh nan y, bệnh viện không thể chữa được, Mã Bảo Trung bị bệnh gan nên đã đi tìm Cố Minh.

Được Cố Minh chỉ dẫn, ông ta đi tìm hàm tu thảo, từ đó phát hiện điểm vượt biên trái phép nên đã dụ Thẩm Khánh Nghi vượt biên trái phép rồi hãm hại bà ấy.

Tương tự vẫn là Cố Minh, bảy năm sau cũng vì đi tìm hàm thu thảo mà gặp được Lâm Bạch Thanh rồi cứu cô.

Nghe thì thấy đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng người ác như Mã Bảo Trung vẫn luôn làm việc ác, người lương thiện như Cố Minh vẫn luôn làm việc thiện.

Lâm Bạch Thanh được Cố Minh cứu giúp không phải là trùng hợp, mà là vì trên đời này, người lương thiện vẫn đông hơn người ác độc.

Thật ra ở quê nhà, mọi người đều biết Lâm Bạch Thanh được nhặt về nên Chiêu Đệ cũng không thấy bất ngờ.

Nhưng cô ấy không ngờ xuất thân của chị gái lại phức tạp như vậy.

Lúc nãy Sở Xuân Đình luôn chê bai Cố Bồi, Chiêu Đệ không hiểu cũng nghĩ mình không thể hiểu được.

Bây giờ mới hiểu, đó là ông nội đang đánh giá cháu rể nên mới chỉ ra khuyết điểm.

Không nhắc tới ông ta, chỉ muốn bàn đến việc Thẩm Khánh Nghi đã đi đâu, Chiêu Đệ có một suy nghĩ: “Chị, tại sao chỉ tìm ở thành phố cảng thôi vậy?”

Lại nói: “Năm đó thôn của chúng ta có rất nhiều người nhập cư trái phép, nhưng lúc đó thành phố cảng truy bắt rất nghiêm ngặt, nếu bắt được người nhập cư trái phép là trục xuất ngay. Thế nên mọi người chỉ dừng chân ở thành phố cảng một lúc rồi đi xuống Nam Dương, có những người đến Nam Dương hai mươi mấy năm, mấy năm gần đây mới liên lạc với gia đình, chị có ảnh chụp của mẹ Thẩm không, chúng ta gửi nó đến Nam Dương để nhờ người trong thôn đang ở Nam Dương hỏi thăm giúp được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-324.html.]

Vừa nghe vậy, Lâm Bạch Thanh nghĩ suy nghĩ của Chiêu Đệ có hơi ngây thơ, nhưng nghĩ kỹ hơn thì thật ra cô ấy nói cũng đúng.

Mấy năm nay Liễu Liên Chi vẫn luôn tìm kiếm con gái, đầu tiên là từ biên giới, rồi đến các trạm dừng dọc các tuyến đường sắt xe lửa để hỏi thăm, nhưng bà ấy chỉ hỏi thăm tung tích của một lớn một nhỏ nên không có kết quả.

Lúc tới Tiềm Thành mấy năm trước, bà ấy cũng hỏi thăm con gái và cháu gái, hơn nữa các quốc gia nhỏ ở Nam Dương không đông đúc như ở thành phố cảng mà vẫn khá khép kín, cũng không giàu có.

Liễu Liên Chi cho rằng con gái mình khỏe mạnh, thông minh lại tài giỏi, mạnh mẽ nên không thể đến những nơi như vậy.

Nhưng nếu như đại não Thẩm Khánh Nghi bị tổn thương do chìm trong nước rồi mất trí nhớ, có thể bà ấy thật sự đã đi theo đám đông tới Nam Dương.

Thế nên nếu muốn tìm bà ấy, cách tốt nhất và nhanh nhất là đăng thông báo tìm người ở các quốc gia ở Nam Dương.

Dù Thẩm Khánh Nghi còn sống hay đã chết, cách này có thể giúp họ nhanh chóng tìm ra đáp án.

Vậy nên chờ Liễu Liên Chi trở về, Lâm Bạch Thanh sẽ bàn bạc với bà ấy để chính thức thông báo tìm người mất tích.

DTV

Rất nhanh, Cố Bồi đã tiễn người về xong, hai người không nói chuyện nữa, Chiêu Đệ cũng về phòng của mình.

Cố Bồi đóng cổng ngoài sân rồi đóng cửa nhà, ngồi xuống mép giường, trông có vẻ không được vui cho lắm.

Lâm Bạch Thanh đoán anh không vui vì bị Sở Xuân Đình chế giễu, cô ngồi dậy nói: “Sở Xuân Đình muốn em về nhà ông ta nhưng không dám nhắc chuyện này với em nên mới làm khó dễ nhà họ Cố trước, đây mới chỉ là bắt đầu. Chắc là ông ta muốn làm khó ông Ba và ông Năm, sau đó ép buộc gia đình anh khuyên em trở về nhà với ông ta. Anh đừng để trong lòng mấy lời nói của ông ta, cũng đừng để ý đến ông ta là được.”

Cố Bồi gật đầu, nói: “Anh hiểu.”

Nhưng lại bỗng giải thích thêm: “Về chuyện chi phí sửa sang dược đường, anh cứ tưởng em muốn tự chi trả số tiền đó.”

Loading...