Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:46:15
Lượt xem: 2
Anh đem túi công văn về nhà, Lâm Bạch Thanh nghe thấy phòng bếp có tiếng nước róc rách vang lên thì biết Cố Bồi đang rửa bát, vốn định trực tiếp mở túi công văn ra nhìn thì chợt lóe lên suy nghĩ, người phương tây đều khá coi trọng tính riêng tư, sợ đột ngột lục túi anh sẽ làm anh không vui nên cô đi hỏi trước: “Em có thể nhìn trước kết quả xét nghiệm không anh?”
Cố Bồi đeo tạp dề và bao tay, đang rửa bát, trông vẻ mặt hình như hơi giận, không lên tiếng.
Kiếp trước anh chưa từng giận dỗi với cô, Lâm Bạch Thanh vậy mà chợt thấy hơi lúng túng không biết làm sao.
Chỉ hai cái bát, rửa xong lại rửa sạch tay, Cố Bồi ra khỏi phòng bếp.
Lâm Bạch Thanh cũng biết điều, nhìn ra được hôm nay tâm trạng anh không vui, lập tức im lặng đi theo sau lưng anh.
Vào phòng, lục kết quả xét nghiệm từ trong túi công văn ra Cố Bồi mới nói: “Em là vợ anh, có quyền lục túi của anh, có thể mở túi tự xem, nhưng mà mười giờ em mới ăn cơm, nó vô cùng có hại cho sức khỏe của em, còn nữa, hôm nay là lễ tình nhân, sau này anh hy vọng nếu không phải chuyện gì cực kỳ quan trọng, ngày lễ thế này, chúng ta không nói chuyện công việc.” Lại hỏi: “Có phải em không thích hoa hồng không, vậy lần sau anh tặng em hoa khác?”
Lòng Lâm Bạch Thanh luôn nhớ mãi chuyện của Thẩm Khánh Nghi nên không nhìn hoa.
Hoa hồng màu đỏ rượu chớm nở dưới ánh đèn, cô cầm qua ngửi, vô thức nói: “Thơm quá.”
“Em thích là được, anh đi tắm trước, em cứ từ từ đọc văn kiện, trong chuyên ngành nên chắc em hiểu được, còn chuyện này nên xử lý thế nào, thời gian anh về nước không lâu, cũng không hiểu lắm về Thẩm Khánh Hà, do em quyết định.” Cố Bồi nói xong, cầm khăn tắm ra khỏi cửa.
Lâm Bạch Thanh mở văn kiện ra, lại vì hoa quá thơm mà không nhịn được ngửi ngửi.
Hoa hồng được tính là loại hoa phổ biến nhất, nhưng nó cũng là loài hoa kinh điển nhất, mùi vừa nồng vừa ngọt, cứ ngửi là khiến người ta cảm thấy tâm trạng khoan khoái.
Chuyện là kiếp trước Cố Vệ Quốc cũng rất thích tặng đồ cho Lâm Bạch Thanh, nhưng anh ta chỉ thích mua mấy món đồ có thể trưng ra bên ngoài như túi xách, trang sức vân vân, câu cửa miệng của anh ta là: “Em phải đeo lên, nếu không thì ai biết anh đối xử tốt với em.”
Cố Bồi khác với Cố Vệ Quốc, anh cũng thích mua đồ, nhưng anh toàn mua đồ có thể giúp cô vui vẻ.
Đột nhiên Lâm Bạch Thanh hiểu ra tại sao anh giận, anh cảm thấy cô quá hời hợt với cuộc sống và với cả anh nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-303.html.]
Lật sơ báo cáo xét nghiệm, thật ra nó gần giống với dự đoán trong lòng Lâm Bạch Thanh, quả nhiên Mã Bảo Trung đã bỏ độc, tương lai Thẩm Khánh Hà sẽ mắc bệnh ung thư, cũng là do ông ta hại thật.
DTV
Nếu đã biết kết quả rồi, ngày lễ lớn thế này, Lâm Bạch Thanh dọn dẹp trước, nghe lời Cố Bồi nghỉ ngơi thật tốt, không nói chuyện công việc nữa.
Sáng hôm sau Cố Bồi dậy sớm dọn dẹp nhà cửa như thường lệ.
Lâm Bạch Thanh mở mắt ra nhìn một lát, cảm thấy anh hơi lạ, hỏi ngay: “Có phải vai anh khó chịu không?”
Cô không phiền đàn ông giận nhưng khá phiền đàn ông chiến tranh lạnh, nếu Cố Bồi không đáp, giận lẫy, cô cũng sẽ không hỏi nữa, nhưng giọng điệu của Cố Bồi lại rất tốt, lắc vai nói: “Hôm qua vận động, chắc bị căng cơ.”
Lâm Bạch Thanh quỳ lên: “Qua đây em xoa giúp anh.”
Cố Bồi lập tức cảnh giác: “Từ từ rồi hồi phục thôi.”
Anh ở bên rèm giường, Lâm Bạch Thanh kéo một cái, người này còn chưa cảm nhận được xoa bóp của trung y, lòng bàn tay Lâm Bạch Thanh ấn lên vai anh xoáy nhẹ, di chuyển theo phần cơ thì có thể cảm nhận được một vùng lớn đều rất cứng, cô lập tức giơ tay ra lấy tinh dầu trên bàn trang điểm xoa lên tay, ra hiệu cho Cố Bồi: “Cởi áo ra.”
Anh vẫn đang mặc áo ngủ, hơn nữa hình như anh ngại phơi bày cơ thể, thay đồ cũng sẽ vào nhà vệ sinh.
Đây là lần đầu tiên anh cởi áo trước mặt Lâm Bạch Thanh.
Vì Lâm Bạch Thanh muốn kiểm tra cơ thể nên anh dang cánh tay ra: “Thế này?”
Lâm Bạch Thanh là bác sĩ, tay nghề giỏi nhất là xoa bóp, mà xoa bóp thì phải cởi quần áo nên cô đã thấy qua các kiểu cơ thể người rồi.
Xấu đẹp của cơ thể, cô vì từng bệnh nhân mà nhìn tỉ mỉ, đương nhiên cô nhìn cơ thể bệnh là nhiều, người già gầy đến còi xương, đàn ông mập đến khờ khạo, phụ nữ chảy xệ vì cho con bú, bà mẹ sinh mổ mà bụng thành hai ngấn theo chiều dọc.
Cô đã biết thân hình Cố Bồi đẹp, nhưng lúc anh mặc đồ cô vẫn không thể tưởng tượng cụ thể được.