Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:45:50
Lượt xem: 2
Là một bí thư, Thẩm Khánh Hà vừa phải ứng phó với đủ loại cấp trên đến kiểm tra, lại vừa phải tổ chức đủ loại hội nghị và tiếp khách, vô cùng bận rộn.
Mà về việc gia công thuốc đông y pha sẵn, trong công việc hằng ngày của bà cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Nhưng đối với một phòng khám trung y nhỏ thì đó lại là một việc vô cùng quan trọng.
Đến tòa văn phòng làm việc, sau khi nói rõ với cô gái ở quầy lễ tân về mục đích đến đây, cô gái ở quầy lễ tân đưa Lâm Bạch Thanh lên trên lầu, giao cô lại cho thư ký. Thư ký lại đưa cô đến một căn phòng họp nhỏ, bảo cô ở đây đợi một chút, lát nữa mình sẽ đi thông báo.
Lâm Bạch Thanh vừa bước vào bên trong liền nhìn thấy cô Hai Mục đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, vùi đầu vào xem bản thảo, hai bên có hai vị bác sĩ, một già một trẻ, cô cũng đã từng gặp qua, người già kia họ Lục, còn người trẻ hơn là họ Hoàng, cả hai đều là chuyên gia của Bảo Tế Đường.
Trông thấy Lâm Bạch Thanh đi vào, cô Hai Mục có chút ngạc nhiên: “Đến cả Linh Đan Đường các cô cũng đến đây rồi.”
“Cô Hai đang làm gì thế, bản thảo cho bài phát biểu ạ?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Cô Hai Mục hỏi lại: “Tôi chuẩn bị đi đấu thầu, chẳng lẽ lại không chuẩn bị bài phát biểu hay sao?”
Những tin tức mà Lâm Bạch Thanh biết được đều là nghe từ Mã Bảo Trung, bên kia cũng không nói cô phải chuẩn bị sẵn bài phát biểu, vậy nên cô cũng chưa chuẩn bị.
Bởi vì có mối quan hệ với cấp trên, cũng đã biết lần này chắc chắn là Bảo Tế Đường, cô Hai Mục nói tiếp: “Cô cũng chỉ là đi lên sân khấu một chút thôi, chưa chuẩn bị thì thôi vậy, lát nữa vào trong hội trường thì chịu khó nghe bản thảo của tôi, lần sau phải nhớ chuẩn bị trước đấy.”
“Cảm ơn cô Hai, cháu biết rồi ạ.” Lâm Bạch Thanh nhìn về phía đối diện, nói: “Kia là phòng làm việc của bí thư Thẩm ạ?”
“Lát nữa đợi bí thư đến đây gọi chúng ta thì chúng ta cùng lên lầu trên.” Cô Hai Mục cũng không phủ nhận.
Hôm nay Lâm Bạch Thanh còn phải đi bắt mạch cho Thẩm Khánh Hà, đồng thời cũng sẽ làm rõ nguyên nhân gây ra bệnh của bà ấy.
DTV
Cô Hai Mục tiếp tục chuẩn bị bản thảo, cô đứng dậy, tiến về phía phòng làm việc của Thẩm Khánh Hà.
Đầu tiên ngửi qua một chút, mùi ở trong phòng rất bình thường, dường như không có mùi gì làm hại cho thân thể.
Trên bàn của bà có bày vài loại hóa chất dùng để trồng những cây thuốc, tuy có mùi nhưng không có hại cho cơ thể người.
Nhìn thấy có một cốc nước trên bàn làm việc, Lâm Bạch Thanh liền bê lên, mở ra xem, mùi hương xộc lên mũi lập tức khiến cô nhíu chặt mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-287.html.]
Trong cốc có ngâm dương sâm, mặc dù có mùi của nhân sâm, nhưng Lâm Bạch Thanh ngửi thử thì lại thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô đổ ra một ít nước, l.i.ế.m thử một ít nơi đầu lưỡi, phát hiện ra có mùi vị của lưu huỳnh và kiềm.
Giống như những loại dược liệu trung y ở trên thị trường, có nhiều thương gia vô lương tâm đã xông lưu huỳnh để cho phần bên ngoài sản phẩm thêm phần bắt mắt, mà dương sâm đã được xông qua lưu huỳnh sẽ có mùi hóa chất nồng nặc, đồng thời còn có thể làm hại đầu lưỡi.
Mùi hương này tuy là có giống lưu huỳnh, nhưng lại có chút khác biệt.
Lâm Bạch Thanh lại đổ ra một giọt, đang định thử lại lần nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng dưng lại có tiếng bước chân dồn dập phía bên ngoài hành lang, còn có tiếng người đang hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ!”
Hai vị bác sĩ của Bảo Tế Đường ở căn phòng bên cạnh cũng lao ra ngoài: “Có tôi, có tôi.”
“Có người đột quỵ hiện đang hôn mê, chúng tôi gọi 120 rồi, các vị có mang theo thuốc không?” Người kia hỏi.
Cô hai Mục nói: “Thuốc hồi sức à, chúng tôi có.”
Vừa nghe đã biết đây là bệnh cấp tính, nhìn thấy mấy người kia đã chạy lên lầu, Lâm Bạch Thanh mở hòm thuốc của mình, lôi ra một cái bình nhỏ, rót một ít trà vào trong, sau đó xoay người chạy như bay, cũng theo họ lên trên lầu.
“Thuốc hồi sức có thể cứu được không, vốn dĩ người kia vẫn đang họp như bình thường, nhưng đột nhiên liền ngất ra đó, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng thôi.” Người kia nói.
Cô Hai Mục và vị bác sĩ già kia chạy không nổi, bị bỏ lại phía sau, vị bác sĩ Hoàng trẻ tuổi kia chạy nhanh nhất, nói: “Đương nhiên là được rồi, an cung ngưu hoàng hoàn chính là loại thuốc hồi sức tốt nhất cho người bị đột quỵ.”
Lâm Bạch Thanh hoàn toàn không muốn tranh bệnh nhân với người của Bảo Tế Đường, mà là bất kì vị bác sĩ nào, hễ nghe tin có người đột quỵ, hôn mê thì theo bản năng đều chạy đến hiện trường với tốc độ nhanh nhất. Thời gian chính là sinh mạng, chạy đua với thời gian chính là cách để giành lại sinh mạng.
Chạy một mạch lên tầng sáu, trong phòng họp lớn có rất nhiều người vây lại xung quanh, bác sĩ chạy đến đâu liền nhường đường đến đó.
Trên mặt đất có một người đàn ông đang nằm ngửa, béo mập, bụng trướng, mặt mũi có màu đỏ tím như gan lợn, mũi càng đỏ hơn, còn to vô cùng, to một cách rất không bình thường.
Bệnh nhân sốt rất cao, cả người nóng hầm hập, hàm răng nghiến chặt, hơi thở cũng dồn dập.
“Thuốc đây rồi, thuốc đây rồi, an cung ngưu hoàng hoàn đây rồi…” Bác sĩ Hoàng vừa lôi đồ ra, Lâm Bạch Thanh liền nhích ra trong đám người, vươn tay cướp lấy thuốc: “Bác sĩ Hoàng, hình như đây không phải là đột quỵ, chúng ta không thể cho người bệnh uống cái này được.”
Người cũng đã hôn mê rồi, không nói đến bác sĩ Hoàng thì ở đây cũng toàn là những bác sĩ có nhiều kinh nghiệm trên nhiều lĩnh vực, tất cả đều nhìn ra người này đã bị đột quỵ, tại sao Lâm Bạch Thanh lại nói ông ta không phải bị đột quỵ cơ chứ?